Phạm Ninh và hai tùy tùng ôm một cái rương gỗ nặng đi đến trước cửa lớn, tám binh lính canh giữ ngoài cửa lớn, lạnh lùng nhìn ba người đi đến gần.
Phạm Ninh đặt ba rương gỗ trên đất, tiến lên chắp tay nói:
- Phụng theo khẩu dụ của Thiên tử đến Hỏa Khí Ty, xin thông báo chủ quan, nói Phạm Ninh Côn Châu đã đến!
Mấy tên lính hoảng sợ, không ngờ là Phạm Ninh Côn Châu, quân lính đứng đầu lắp bắp nói:
- Xin Phạm Tri châu đợi một chút, ti chức đi thông báo ngay.
Chỉ lát sau, một người đàn ông vừa đen vừa béo chạy vội ra, vẻ mặt tươi cười nói:
- Thật ngại quá, không ngờ Phạm Tri châu tới sớm như vậy, hạ quan Đô giám Quân Khí Ty Trương Văn Tấn không đón tiếp từ xa.
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Dự đoán Thiên tử cũng sắp đến rồi, Trương Đô giám chuẩn bị nghênh đón cho tốt.
- Đa tạ Phạm Tri châu nhắc nhở!
Trương Văn Tấn hôm qua đã nhận được tin tức, lão vội vàng tiến lên chủ động mang rương gỗ lên, cảm thấy có chút nặng, lập tức vừa mừng vừa sợ hỏi:
- Đây là hỏa lôi vỏ sắt?
Phạm Ninh nhìn ra được niềm vui trên mặt lão là phát ra từ đáy lòng, ấn tượng với lão cũng khá hơn một chút, liền cười gật gật đầu:
- Đúng vậy!
- Kho Giáp năm trăm chín mươi bốn là có ý gì?
Trương Văn Tấn nhìn trên rương gỗ có đánh một số hiệu, không tránh khỏi khó hiểu hỏi.
- Đây là rương gỗ chống ẩm, mỗi một hỏa lôi vỏ sắt đều đặt ở bên trong một rương gỗ như vậy, trên rương gỗ chính là số hiệu của nó, kho Giáp biểu thị thành phẩm, kho Ất biểu thị bán thành phẩm, kho Bính biểu thị phế phẩm, mỗi một hỏa lôi vỏ sắt, bất kể thành phẩm, bán thành phẩm hay là phế phẩm, đều có số hiệu.
- Số hiệu kho Giáp lớn nhất đến bao nhiêu rồi?
Phạm Ninh cười cười:
- Cuối năm ngoái đột phá đến sáu trăm.
Phạm Ninh thấy bờ môi giật giật, liền biết lão muốn nói gì, cười nói:
- Điều động hỏa lôi vỏ sắt là do Thiên tử tự phê chuẩn, Trương Đô giám muốn điều mấy viên lại qua đây, nhất định phải được Thiên tử phê chuẩn mới được.
Trương Văn Tấn thở dài một tiếng:
- Tống Lão Tượng ở chỗ ta mấy chục năm không có tiếng tăm gì, không ngờ đến Côn Châu liền chế tạo ra được hỏa lôi vỏ sắt, là Đô giám ta đây không xứng!
Phạm Ninh thấy lão có chút tự trách, liền cười an ủi lão:
- Làm ra hỏa lôi vỏ sắt cũng không phải hoàn toàn là công lao của Tống Lão Tượng, hơn cả trình độ là cơ duyên đúng lúc, Trương Đô giám không nên tự trách.
Hai người đi tới nhà tiếp khách thì ngồi xuống, có trà đồng dâng trà nóng lên, Trương Văn Tấn không kìm được lại hỏi:
- Phạm Đô giám cảm thấy Thiên tử sẽ phê chuẩn Hỏa Khí Cục bọn ta chế tạo hỏa lôi vỏ sắt sao?
Phạm Ninh trầm tư một chút nói:
- Ta sẽ không ngại nói thẳng, Côn Châu cũng thành lập Hỏa khí chi cục, toàn lực chế tạo hỏa lôi vỏ sắt, lần này ta trở về Côn Châu, còn có thể dẫn theo ba mươi thợ hỏa khí và thợ hỏa dược cùng đi, bọn họ cần an cư ở Côn Châu.
- Ý của Thiên tử, hỏa lôi sắt chế tạo ở Côn Châu, tương lai khi điều kiện thích hợp, sẽ vận chuyển thành phẩm đến kinh thành, xây kho chuyên trông coi nghiêm ngặt, nếu Trương Đô giám muốn hiểu rõ hỏa lôi vỏ sắt, chỉ có một biện pháp, ta không nói, Trương Đô giám cũng có thể hiểu.
Trên mặt Trương Văn Tấn lộ ra vẻ thất vọng, biện pháp theo lời Phạm Ninh lão đương nhiên biết, chuyển nhà đi Côn Châu, vậy làm sao có thể?
Trương Văn Tấn không cam lòng hỏi:
- Khi điều kiện thích hợp thành phẩm vận chuyển đến kinh thành theo như lời Phạm Tri châu, cụ thể là chỉ điều kiện gì?
Phạm Ninh khẽ mỉm cười:
- Trước giờ chiến tranh bùng nổ!
Trương Văn Tấn lúc này hoàn toàn hết hy vọng, lão đoán mình không có cơ hội nghiên cứu tỉ mỉ bí mật của hỏa lôi vỏ sắt rồi.
Phạm Ninh lại chậm rãi nói:
- Nếu chế tạo hỏa lôi sắt ở kinh thành, Trương Đô giám có thể đảm bảo do thám của Liêu quốc hoặc là Tây Hạ sẽ không có được bí mật của nó không?
Trương Văn Tấn không lên tiếng, trong lòng lão biết rõ, do thám Tây Hạ còn yếu một chút, nhưng do thám Liêu quốc ở Đại Tống thì chỗ nào cũng có, hỏa khí của Tống triều ở trước mặt Liêu quân sớm đã không còn là bí mật nữa.
Dưới sự hấp dẫn của số tiền lớn, lão không dám bảo đảm quan viên và thợ trong tay mình sẽ kiên trì không tiết lộ.
Trương Văn Tấn thở dài:
- Ngươi nói đúng, quốc gia quan trọng vũ khí, vẫn nên cẩn thận một chút.
Đúng lúc này, một tùy tùng chạy như bay đến, gấp gáp nói:
- Khởi bẩm Đô giám, Thiên tử giá lâm!
***
Thiên tử Triệu Trinh bí mật đến Hỏa Khí Cục, chỉ dẫn theo hai mươi thị vệ thân cận, ngồi ở trong một chiếc xe ngựa cực kỳ chắc chắn đi tới, không có bất cứ quan viên nào đi cùng.
Triệu Trinh từ cửa bên đi thẳng vào trong sân thí nghiệm của Hỏa Khí Cục, sân thí nghiệm diện tích trăm mẫu, có các loại kiến trúc dùng để thí nghiệm, có lầu gỗ, nhà đá, thậm chí còn có một tường thành dài chừng mười trượng.
Sân thí nghiệm có đài chuyên cho khách quý, nhưng cách điểm nổ chỉ có một trăm hai mươi bước, đối với hỏa lôi giấy, hỏa lôi gốm và hỏa lôi sứ, khoảng cách này không có vấn đề gì, nhưng đối với hỏa lôi sắt, một trăm hai mươi bước quá gần, vẫn sẽ bị mảnh vụn sắt làm bị thương, Phạm Ninh yêu cầu dựng điểm xem ở cách hai trăm bước.
Điểm xem chuyển qua cách hai trăm bước, Thiên tử Triệu Trinh nhìn các loại kiến trúc phía xa, cười hỏi:
- Phạm ái khanh hôm nay định dùng mục tiêu gì thí nghiệm?
Phạm Ninh khom người nói:
- Vi thần lần này mang theo ba hỏa lôi sắt, chuẩn bị thử nghiệm nhà gỗ, tường thành và trận cọc gỗ, Bệ hạ đồng ý không?
Triệu Trinh khẽ mỉm cười:
- Trẫm sẽ chờ xem!
Phạm Ninh ra dấu tay cho tùy tùng, hai tùy tùng lập tức ôm lấy một cái rương gỗ chạy vào trong sân thí nghiệm.
Hai tùy tùng này chính là binh lính chuyên phụ trách thí nghiệm hỏa lôi sắt của chi cục Hỏa khí Côn Châu, kinh nghiệm vô cùng phong phú, bọn họ mặc áo giáp sắt, còn đeo một khiên sắt, phòng hộ vô cùng nghiêm ngặt.
Hai người vào một tòa nhà gỗ, lúc này, Phạm Ninh nói với Triệu Trinh:
- Bệ hạ mời che lỗ tai lại, tiếng nổ mạnh vô cùng đinh tai nhức óc.
Triệu Trinh nghe vậy, vội vàng bịt kín lỗ tai, Trương Văn Tấn cũng liền tranh thủ che lỗ tai, lão vô cùng rõ sức nổ của hỏa lôi sắt không phải là nhỏ.
Trong chốc lát, hai binh lính từ trong nhà gỗ chạy nhanh ra, chạy được hơn mười bước liền nhào vào trong hố cát, nhanh tay bịt lỗ tai lại, dùng khiên sắt che kín đầu.
Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng nổ long trời lở đất, khói đặt mù mịt, nhà gỗ bị nổ tan nát, nóc nhà, xà ngang cùng với tất cả gỗ vụn lớn nhỏ bay lên trời, bay lên cao khoảng ba trượng, bay ra cách mấy chục dặm, rơi xuống đất ầm ầm.
Triệu Trinh cho dù bịt kín lỗ tai, vẫn bị cú nổ mãnh liệt chấn động làm cho kinh hồn thất sắc, trong lòng từng cơn sợ hãi, tiếng nổ mạnh xuyên qua kẽ ngón tay truyền vào trong tai, khiến cho trong tai ông vang lên tiếng ong ong.
Một lúc lâu, khói đặc dần dần tản đi, chỉ thấy nhà gỗ đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại có mấy cây cọc gỗ đứng sừng sững ở chỗ cũ, mặt đất còn hiện ra một cái hố đất sâu một thước, mà nhà đá bên cạnh cách vài chục bước cũng ầm ầm đổ xuống.