Thực tế, trải qua hai năm không ngừng thay đổi của đám thợ thủ công, uy lực của hỏa lôi vỏ sắt Côn Châu chế tạo đã gấp ba lần so với hỏa lôi sắt ban đầu, đã gần với uy lực của thuốc nổ, ba hỏa lôi sắt Phạm Ninh mang đến lần này chính là loại uy lực lớn nhất, mỗi viên hỏa lôi sắt nặng đến năm mươi cân.
Tất cả mọi người ở trên sân đều giật mình trợn mắt há mồm, một lúc sau, Triệu Trinh thở dài nói:
- Nếu khi chiến đấu với Tây Hạ có thể có hỏa khí nổ lớn như vậy, Nguyên Hạo chỉ sợ sớm đã quỳ xuống chịu thua rồi!
- Bệ hạ, tiếp theo có tiếp tục tiến hành thí nghiệm không?
Triệu Trinh nhìn trận cọc gỗ xa xa hỏi:
- Hỏa lôi sắt đối phó kỵ binh sẽ có hiệu quả thế nào?
- Hồi bẩm Bệ hạ, chỉ từ lực nổ sẽ thấy, uy hiếp thật ra không lớn, một viên hỏa lôi sắt nổ, lực nổ nhiều nhất lan đến ba trượng, đối với kỵ binh to lớn tổn thương quá nhỏ, nhưng nếu trong hỏa lôi sắt nhét đầy mấy ngàn miếng đinh sắt ngâm độc, một khi nổ tung, kỵ binh trong phạm vi mấy trăm bước cũng khó mà may mắn thoát được.
Triệu Trinh gật gật đầu, lại nhìn nhìn trận cọc gỗ, rồi nói với Phạm Ninh:
- Trận cọc gỗ thì không cần thí nghiệm nữa, hai hỏa lôi sắt còn lại toàn bộ dùng để nổ tường thành, trẫm rất muốn xem xem, chúng rốt cục có thể san bằng hết đoạn tường thành này hay không?
Triệu Trinh vô cùng hài lòng, rời đi để lại cho Phạm Ninh khẩu dụ trọng thưởng thợ thủ công hỏa khí ở Côn Châu.
Phạm Ninh còn thử nghiệm hỏa khí trên bãi tập, xem xét hiệu quả nổ, mở cửa lớn của bãi tập thử nghiệm, đám thợ thủ công chen chúc vào, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng nổ mãnh liệt, chỉ là thiên tử đang ở bãi tập bọn họ không được phép vào trong, bây giờ cho phép bọn họ vào mọi người đều chen lấn đi vào bãi tập thử nghiệm.
Trên bãi tập thử nghiệm một đoạn tường dài 10 trượng đã hoàn toàn biến mất, đoạn tường này là dùng đá Đại Thanh xây nên, cao lớn và vững chắc hơn thành Đông Thành nhưng hai quả thiết hỏa lôi tấn công xuống đã san bằng chỉ còn sót lại đất đá vụn và bùn cát.
Ngay cả Phạm Ninh cũng âm thầm kinh hãi, bọn họ ở Côn Châu chưa xây dựng thành trì để làm thử nghiệm, hắn không ngờ sức công phá của thiết hỏa lôi lại mạnh như vậy, khiến tường thành hoàn toàn sụp đổ, đương nhiên tiền đề là muốn trên tường thành tạo ra một cái hố, đem thiết hỏa lôi cho vào trong tường để nổ, như vậy mới có hiệu quả.
Đương nhiên bất kì nền văn minh nào đều có một quá trình của tiến hóa, thiết hỏa khí của triều Tống cũng như vậy, nếu như triều Tống không tích lũy hỏa khí cơ bản đầy đủ thì cho dù Phạm Ninh có phát minh, đám thợ thủ công cũng chưa chắc có thể tạo ra được.
Chính vì sự tiến hóa của hỏa lôi giấy, hỏa lôi sứ cùng với nghiên cứu chế tạo thiết hỏa lôi mà tiến hành số lượng lớn thử nghiệm ban đầu hỏa dược và hỏa khí, đám thợ thủ công mới có thể hiểu sâu nguyên lý làm ra thiết hỏa lôi của Phạm Ninh đề xuất.
Lúc này mới có thể tạo ra thiết hỏa lôi hoàn mỹ, hơn nữa năng suất rất cao.
Lúc này Trương Văn Tấn đi lên phía trước thở dài nói:
- Mọi người đều biết uy lực của thiết hỏa lôi so với sứ hỏa lôi mạnh hơn rất nhiều, nhưng lại không ngờ nó lại mạnh như vậy.
- Trương Đô Giám bây giờ hiểu rõ tại sao thiên tử không thể đem thiết hỏa lôi tiến hành chế tạo ở kinh thành rồ chứ?
Trương Văn Tấn gật đầu:
- Làm sao mà ta không hiểu nước Liêu sớm đã có kỹ thuật thiết hỏa khí của triều Tống, so với chúng ta muộn hơn vài năm, Tây Hạ cũng có sứ hỏa lôi, nhưng giấy hỏa lôi cũng tốt sứ hỏa lôi cũng tốt, uy lực đều quá nhỏ, bọn họ đều coi nhẹ, ngược lại hỏa tiễn được dùng rộng rãi, nếu như bọn họ biết thiết hỏa lôi xuất hiện uy lực mạnh như thế vậy bọn họ nhất định sẽ bất chấp mọi giá và thủ đoạn để đạt được kỹ thuật thiết hỏa lôi, đối với Đại Tống phòng ngự thành trì là chính, như vậy thật sự tai họa ngập đầu rồi.
Phạm Ninh trầm tĩnh một lúc nói:
- Thật khó có được vị thiên tử bình tĩnh và lý trí như vậy, đây mới là may mắn của Đại Tống.
***
Thiết hỏa lôi thử nghiệm xong, công việc chủ yếu của Phạm Ninh cơ bản cũng kết thúc rồi, thời gian còn lại hắn bận bịu một chút việc của bản thân.
Từ Thiết Hỏa Cục trở về Phạm Ninh đến nhà trọ Chu Môn gần Tân Kiều trong thành trước.
Nhà trọ Chu Môn là sản nghiệp của Chu Nguyên Phong ở trong kinh thành, tổng cộng có ba tòa nổi tiếng trong ngành thuộc loại nhà trọ xa hoa, ngoài một tòa lầu gỗ ba tầng ra còn có 6 tòa độc viện.
Lần này quan viên và mười mấy thuộc hạ cùng Phạm Ninh trở về đều ở đây, trong nhà trọ sắp xếp cho bọn họ ba tòa độc viện, ăn ở cũng vô cùng thoải mái.
Phạm Ninh đi vào trong nhà trọ tìm được tòng sự chủ quản Dương Hiển, Phạm Ninh đánh giá bố trí tinh tế của viện tử một chút, cười hỏi:
- Hai ngày nay mọi người ở thế nào?
- Hồi bẩm sứ quân, mọi người ăn ngon ngủ tốt, đều rất vừa lòng.
Phạm Ninh gật đầu nói:
- Triệu tập mọi người lại,, ta có lời muốn nói.
Chỉ chốc lát mọi người đều tụ tập ở trong viện Dương Hiển nhìn một chút, nói với Phạm Ninh:
- Sứ quân, mọi người đến đông đủ rồi.
Lúc này Phạm Ninh mới hướng tới mọi người nói:
- Hôm nay công việc của ta đều kết thúc rồi, tiếp theo còn có thời gian một tháng, nếu như mọi người muốn về nhà đều có thể trở về thăm người thân, đội thuyền ngày 26 tháng 4 sẽ xuất phát, chỉ cần mọi người đến Giang Đô trước ngày 25 tháng 4 là được, ngoài ra thiên tử ban thưởng cho một chút gấm, mọi người đều có phần, quay lại để chủ quản Dương phân chia cho các vị, đồng thời ta cho mọi người mỗi người 20 lượng bạc làm lộ phí về nhà mua chút gì đó thăm bố mẹ vợ con.
Phạm Ninh nói một hồi, mọi người hoan hô vang rội, Phạm Ninh bảo Dương Hiển vài câu, đưa cho y một tín vật để y dẫn vài người đi cửa hàng tiền Chu Ký lĩnh gấm và ngân lượng, sắp xếp ổn thỏa cho thuộc hạ, Phạm Ninh lúc này mới đi tới Kỳ Thạch quán.
Bây giờ Phạm Ninh không cần phải thuê xe bò để đi làm việc nữa, Chu Nguyên Phong đưa một xe ngựa to rộng tặng cho hắn, đương nhiên Phạm Ninh cũng chỉ là mượn dùng tạm, đợi sau khi hắn trở về Côn Châu, xe ngựa này vẫn là để ở phủ Chu Nguyên Phong.
Thùng xe rất rộng, chỗ ngồi mềm mại giống như ngồi trên ghế sa-lon rộng lớn, so với xe bò nhỏ hẹp không biết thoải mái gấp bao nhiêu lần, Phạm Ninh xuyên qua rèm cửa sổ nhìn ra ngoài đường phố náo nhiệt, không biết vì sao bỗng nhiên hắn bắt đầu nhớ Côn Châu, vùng đất còn non trẻ mà lại sôi động đó.
Hôm trước khi Phạm Ninh đến Kỳ Thạch quán đúng lúc nhị thúc đi ra ngoài rồi, Phạm Ninh làm cổ đông lớn của Kỳ Thạch quán ngay cả cửa lớn cũng chưa vào.
Hôm nay Phạm Thiết Qua ở cửa hàng, vừa đi đến cửa liền nghe thấy tiếng của Phạm Thiết Qua:
- Ta đã hỏi rõ ràng rồi, đấu giá gỗ hổ phách được xếp hàng vào sáng sớm ngày kia, chiều mai mọi người đi xếp hàng thay phiên đổi chỗ, lần này tuyệt đối không thể giống lần trước, tay không trở về như vậy được.