Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 508 - Chương 506

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 506
 

Phạm Ninh không kìm nổi cười, nhị thúc thật thú vị, y không biết con trai của mình còn đang rầu rĩ không biết xử lý gỗ hổ phách như thế nào sao?

Trong phòng ăn 6 tên tiểu nhị xếp thành hàng, Phạm Thiết Qua đang giáo huấn bọn chúng, Phạm Ninh đi vào cửa cười nói:

- Nhị thúc, cháu nói với thúc một việc.

- Aha! Tiểu tử thối này, cuối cùng cháu đã trở về.

Hai năm không gặp, Phạm Ninh phát hiện nhị thúc có lẽ nên đổi tên thành Phạm Thiết Chùy rồi, dáng người tròn vo như một miếng thịt heo lớn, ít nhất mập lên 10 cân.

Phạm Thiết Qua nhảy lên trước ôm cháu họ một cái, lại xoa đầu hắn bật cười nói:

- Cháu muốn nói với ta chuyện gì?

Phạm Ninh tủm tỉm cười nói:

- Lần này Minh Nhân mang về hơn 300 cây gỗ hổ phách, cháu không biết nên xử lý thế nào, nhị thúc thay cháu tìm nguồn tiêu thụ đi.

Trong phòng ăn lập tức cười vang, đám tiểu nhị đều nghiêng đầu che miệng cười, Phạm Thiết Qua tức giận đến đỏ bừng mặt lên vẫy tay:

- Các ngươi giải tán.

Đám tiểu nhị cũng vội vàng đi mất, Phạm Thiết Qua căm tức nói:

- Vì cái gỗ hổ phách này thúc đã phải đi khắp nơi cầu cứu như kêu cha khóc mẹ, không ngờ Minh Nhân cái tên tiểu tử thối này lại trêu đùa cha nó như vậy, về đây phải trừng phạt nó mới được.

- Năm ngoái Minh Nhân quay trở lại, sao thúc không dặn huynh ấy mang một ít đến, gỗ hổ phách là đặc sản của Côn Châu, đối với nhị thúc cõ lẽ không phải việc khó mới đúng chứ!

Phạm Thiết Qua phẫn nộ nói:

- Ai bảo bọn nó không thông tin tức bên ấy, năm ngoái khi thúc nghĩ đến sự việc này nó đã đi rồi.

- Sau này không phải lo nữa, Côn Châu sẽ nhanh chóng khai thông đường chim bồ câu đưa thư, nhị thúc có việc gì có thể nói một câu.

Phạm Thiết Qua nhướn mày:

- Lẽ nào hai đứa bọn nó còn chưa chịu quay về?

Phạm Ninh không tiện nói thêm nhiều liền cười cười nói:

- Qua hai ngày nữa Minh Nhân sẽ vào kinh rồi, nhị thúc tự mình hỏi huynh ấy đi!

Phạm Ninh không nói nhiều đi thẳng tới cửa hàng mới mở rộng, vách giữa cửa hàng cũ và cửa hàng mới vẫn chưa hoàn toàn thành một thể, còn có một nửa bức tường ở giữa, lầu một của cửa hàng cũ vẫn bán đá Thái Hồ nhưng một nửa của cửa hàng mới lại bán đá Thọ Sơn, đương nhiên không phải bán đá Thọ Sơn thông thường, đều là đá đông lạnh thượng hạng như đá đông lạnh hoa đào, đá đông lạnh phù dung và đá đông lạnh vải thiều, vv…, Bên này cũng có điêu khắc một loạt các nhân vật, động vật và cây cối hoa cỏ, cơ bản đều là bố trí nhỏ của nắm đấm lớn, đây cũng là lý do tại sao đá đông lạnh thường không lớn.

Lúc này Phạm Ninh bỗng nhiên phát hiện dựa bên cạnh tường bày một bình phong bốn phía làm bằng gỗ mun rất quý để làm giá gỗ, phần chính của bình phong là bốn phiến đá đông lạnh Thọ Sơn tuyết trắng như ngọc ngà, bên trên điểm hoa đào, cánh hoa đào như bị gió thổi hết sức lộng lẫy.

Phạm Thiết Qua đi lên trước cười nói:

- Đây là vật trấn tiệm của cửa tiệm chúng ta, đầu năm trước phát hiện một khối đá hình hoa đào đông lạnh sau đó cắt thành bốn mảnh, vừa hay tạo thành bình phong này, cháu trai của Lý thái hậu ra giá một vạn quan tiền muốn mua nó chúng ta cũng không đồng ý.

Phạm Thiết Qua lại vỗ vai của Phạm Ninh:

- Đây là quà cưới cửa hàng tặng cháu.

Phạm Ninh vội vẫy vẫy tay:

- Đây là vật quý của cửa hàng, cháu không thể nhận.

Phạm Thiết Qua cười nói:

- Phần của cháu và A Bội cộng lại chiếm 8 phần ở cửa hàng, cửa hàng này có gì mà các cháu không thể nhận?

- Cửa tiệm là cửa tiệm, cổ phần là cổ phần, đây là hai việc khác nhau.

Phạm Thiết Qua lại nói:

- Thực ra cửa tiệm còn có một vật quý, nói ra còn hi vọng cháu có thể đồng ý.

Phạm Ninh ngẩn ra:

- Đồng ý cái gì?

Phạm Thiết Qua lấy ra một miếng đá Thái Hồ cười hỏi:

- Cháu còn nhớ nó không?

Ánh mắt Phạm Ninh mở lớn, hắn thốt lên:

- Đây là đá Khê Sơn Lữ Hành của cháu!

Miếng đá Thái Hồ này chính là đá Khê Sơn Lữ Hành hắn tặng cho Chu Nguyên Phủ, phía dưới dùng gỗ tử đàn làm cái bệ, Phạm Ninh khó hiểu nói:

- Cái này không phải đang ở trong tay Chu lão gia tử sao?

- Đây là Chu đại quan nhân tặng cháu, tạm thời để ở chỗ thúc, ta thấy nó so với bình phong đông lạnh hoa đào này phẩm vị cao hơn nhiều, vừa hay ở cửa tiệm có một bản đồ vẽ mô phỏng Khê Sơn Lữ Hành, thúc muốn đem nó làm vật quý trưng bày trong cửa tiệm.

Phạm Ninh suy nghĩ một chút nói:

- Cứ như vậy đi! Bình phong đông lạnh hoa đào cũng tốt, đá Khê Sơn Lữ Hành cũng đẹp, đều coi là của cháu, nhưng cháu đem bọn chúng trưng bày ở cửa tiệm, nếu như có người muốn mua thì có cớ rồi.

Phạm Thiết Qua vui vẻ cười nói:

- Biện pháp này cũng không tồi, thế xử lý như vậy đi, chúng ta cũng đỡ phải hao phí lời giải thích với khách, bao nhiêu người muốn mua bình phong đá đông lạnh hoa đào này, cuối cùng cũng có lý do rồi.

- Đá Điền Hoàng thì như thế nào?

Phạm Ninh cười hỏi:

- Nhị thúc tại sao không nói thứ cháu quan tâm nhất!

- Cái này một lời khó nói hết, lên lầu nói đi!

Phạm Ninh lên lầu hai, hai gian phòng lầu hai đã thành một đại sảnh rất rộng, phía sau ngăn ra một phòng cho tiểu nhị trực buổi tối ngủ, vườn phía sau cũng xây dựng cải tạo thành kho hàng, đá quý nổi tiếng buổi tối đều khóa ở trong kho hàng.

Lầu hai đương nhiên bán đá Điền Hoàng là chính, cũng bán thêm một ít thứ khác như vật phẩm quý báu của Côn Châu là ngọc trai biển, con đồi mồi, ốc biển vv Minh Nhân từ Côn Châu mang về, tương lai gỗ hổ phách cũng sẽ bán ở đây.

Phạm Ninh phát hiện đá Điền Hoàng bày ra đều là loại trung và kém, không có đá đông lạnh, ngay cả một khối hàng mẫu cũng không có, còn về tác phẩm Chu Triết điêu khắc lại càng không nhìn thấy.

- Nhị thúc, đây là có chuyện gì? Đá Điền Hoàng đã không thịnh hành nữa sao?

- Không phải không thịnh hành mà là quá quý báu, cháu nghĩ bây giờ còn là giá thị trường của 5 năm trước sao?

- Quý tới mức nào?

- Quý đến bây giờ đá Điền Hoàng đã không thuộc về kỳ thạch nữa mà là thuộc trân bảo rồi.

Phạm Thiết Qua cười đau khổ một tiếng:

- Quặng mỏ của chúng ta tuy rằng vẫn còn là của chúng ta nhưng triều đình đã thi hành kiểm soát giống như mỏ vàng bạc rồi, sông Thọ Sơn có năm nghìn quân đóng, nghiêm cấm trộm đá Điền Hoàng, chúng ta khai thác đá Điền Hoàng ra nhất định phải bán cho triều đình, sau đó cửa hàng châu báu của chúng ta với thiên hạ giống nhau, phải trả giá cao đi nhập hàng trong tay triều đình.

Phạm Ninh nghe hơi nực cười, đá Điền Hoàng tuy rằng hạn hữu nhưng cũng không đến nỗi như thế, không ngờ so với thời đại Minh Thanh còn quý báu hiếm lạ hơn.

- Bắt đầu từ khi nào? – Phạm Ninh vội hỏi.

- Tháng 10 năm ngoái đã bắt đầu rồi, bây giờ một miếng đá Điền Hoàng giá 100 quan, một miếng Điền Hoàng đông lạnh cỡ quả trứng gà ít nhất nghìn quan, văn nhân bình thường cũng mua không nổi.

- Vậy chúng ta còn có bao nhiêu hàng dự trữ? Quan phủ không chú ý chứ? – Phạm Ninh lại vội hỏi.

- Cái này quan phủ ngược lại không có động tới chúng ta, thúc tuyên bố với bên ngoài chỉ có hơn một 1000 khối, đá đông lạnh còn lại chưa đến mấy trăm khối.

Bình Luận (0)
Comment