- Vậy trên thực tế tồn kho bao nhiêu?
Phạm Thiết Qua quay đầu nhìn đầu bậc thang, lúc này mới hạ giọng nói với Phạm Ninh:
- Chúng ta trên thực tế còn hơn 3 vạn khối đá Điền Hoàng tồn kho, trong đó đá Điền Hoàng đông lạnh khoảng 2 vạn khối, đây là cơ mật lớn nhất của cửa tiệm, chỉ có ba người cháu, ta và Chu Bội biết, trước mắt đá Điền Hoàng tồn kho vẫn lưu giữ trong kho hàng ở trấn Mộc Đổ của Chu đại quan nhân.
Phạm Ninh cúi đầu đi vài bước quay đầu nói với Phạm Thiết Qua:
- Nhị thúc thực hiện hoàn toàn chính xác, không thể vì đá Điền Hoàng trở thành sản phẩm quý báu mà liều mạng bán ra, như vậy sẽ hủy thị trường, dù sao đá Điền Hoàng không phải lá trà bị tiêu hao như thế, nó chỉ là đồ chơi của phú hào giàu có, chúng ta nhất định phải tiết kiệm dùng lâu, nhưng mà cháu còn có kiến nghị, trên quầy bày lên hai khối đá Điền Hoàng thượng phẩm, nhị thúc cảm thấy thế nào?
Phạm Thiết Qua gật đầu, từ một miệng cái rương lấy ra hai khối đá, có đá Điền Hoàng thượng phẩm ở cái bệ, to như trứng ngỗng bày dưới một cái đèn bắt mắt nhất giống như mật ong đọng lại vàng óng ánh trong vắt không một tia tạp chất.
- Tuy rằng đều là đá đông lạnh nhưng vẫn là đá Điền Hoàng càng làm cho cảnh đẹp ý vui – Phạm Ninh khen từ đáy lòng.
- Đây là màu sắc của hoàng gia vì vậy nó rất quý, bây giờ triều đình mỗi con ấn riêng của đại thần đều dùng đá Điền Hoàng, chỉ tiếc không phải nơi này của chúng ta bán đi.
Nói đến đây Phạm Thiết Qua than thở một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ thương tiếc:
- Từ khi triều đình độc quyền nguồn đá Điền Hoàng, mỗi cửa hàng châu báu đều có đá Điền Hoàng bán ra, việc kinh doanh của chúng ta nơi này giảm đi không ít, chỉ có người thực sự hiểu mới biết đến cửa hàng chúng ta.
Phạm Ninh cười an ủi nhị thúc nói:
- Nhị thúc, đá Điền Hoàng chỉ là đồ quý cũng không phải đồ cổ, đồ cổ rất đắt nhưng đá Điền Hoàng thì ngược lại, nếu nó không trở thành đá thượng khách của quyền quý giàu có, thời gian lâu mọi người đều sẽ quên nó, hơn nữa đá Điền Hoàng luôn được chúng ta độc quyền sẽ bị người ta ghen ghét đấy, nhị thúc nói có phải không?
- Cháu nói đúng, là ta quá chấp niệm rồi!
Phạm Thiết Qua cũng là một người có thể làm kinh doanh lớn, y đương nhiên cũng hiểu những đạo lý này, chỉ là y coi trọng đá Điền Hoàng quá cho nên cảm giác mất mát cũng lớn, những lời nói của cháu họ khiến y cuối cùng thoát khỏi được tâm lý đau khổ vì mất mát.
Lúc này Phạm Ninh ngược lại phát hiện một chỗ kỳ quái, hắn từ lầu dưới lên lầu trên không ngờ không nhìn thấy một tác phẩm nào của Chu Triết, hắn thấy kỳ lạ hỏi:
- Nhị thúc, tại sao lại không thấy đá của Chu Triết khắc nữa?
Phạm Thiết Qua cười nói:
- Bắt đầu từ hai năm trước cậu ấy đã không điêu khắc những vậy nhỏ nữa rồi.
- Vì sao?
Phạm Ninh bỗng nhiên có một cảm giác không ổn, lẽ nào là cha mẹ của a Bội…
- Có phải cha mẹ huynh ấy không để huynh ấy khắc tượng đá cho chúng ta không?
- Ngược lại không phải, cha mẹ cậu ấy đối với việc cậu ấy trở thành nhà điêu khắc có tiếng còn rất là vui, là hai năm nay cậu ấy luôn điêu khắc hình chạm ngọc cho nên không có thời gian điêu khắc đá nhỏ cho chúng ta nữa.
- Huynh ấy điêu khắc cái gì?
Phạm Ninh tò mò hỏi.
- A Ninh còn nhớ lư hương Cửu Long Điền Hoàng cháu đã nhờ Ngọc Lang ở huyện Trường Châu điêu khắc đó không?
Phạm Ninh gật đầu, hắn đương nhiên nhớ lư hương đó vẫn còn trong ngự thư phòng của thiên tử, chính hắn tối qua ở thư phòng còn nhìn thấy nó.
- Hai năm trước huyện Đông Hải khai thác một khối ngọc trắng nặng 1500kg tặng cho triều đình, đúng lúc tông miếu thiếu một cái đỉnh lư cúng lễ bái, Thiên rất thích lư ngọc liền muốn đem khối ngọc trắng 1500kg này khắc thành một lư hương ngọc Cửu Long, nhưng Ngọc Lang đã mất rồi, con của ông ấy lại không tiếp nhận công việc này, thiên tử liền đem lư hương ủy thác cho Chu Triết, hai năm nay Chu Triết luôn điêu khắc lư hương ngọc trắng Cửu Long này, không chỉ phải điêu khắc ra lư hương ngọc trắng Cửu Long mà còn phải khắc trên thân lư bức tranh 87 vị thần tiên của Ngô Đạo Tự, đây là tác phẩm điêu khắc lớn đầu tiên của Chu Triết, nếu như có thể thành công, cậu ấy từ nhà điêu khắc sẽ nâng cấp thành tông sư điêu khắc, đến bây giờ lư hương Cửu Long ngọc trắng này mới chỉ mới hoàn thành 7 phần, có thể thấy khắc rất khó.
- Vậy trong tiệm một pho tượng tồn kho cũng không có sao?
- Có, vẫn có hơn 100 món.
Trên khuôn mặt tròn mập mạp của Phạm Thiết Qua lộ ra một nụ cười chất phát thật thà:
- Ta đợi sau khi cậu ấy khắc xong lư hương Cửu Long lại lấy ra bán, giá cả khi đó nhất định không giống trước rồi.
Phạm Ninh trợn tròn mắt, nhị thúc này làm kinh doanh thành tinh rồi, khó trách y có thể hạ sinh ra hai đứa con sắp bay lên trời.
- Nhị thúc, nhị thẩm khỏe chứ!
- Bà ấy khỏe! Nhưng mà tốt nhất hai ngày này đừng đến thăm bà ấy.
- Tại sao ạ?
Phạm Ninh vẻ mặt ngạc nhiên.
- Cháu không phải sắp thành hôn rồi sao? Chuyện này đã kích động đến nhị thẩm của cháu, hai đứa con bảo bối của bà ấy vì trốn tránh chuyện kết hôn mà chạy ra tận ngoài biển rồi, để bà ấy tức giận không có chỗ nào giải phóng, nhị thúc của cháu đã không dám về nhà hai ngày nay rồi. – Phạm Thiết Qua nói, vẻ mặt tội nghiệp.
Phạm Ninh cũng không nhịn được cười to lên, một lúc sau hắn mới dừng lại cười nói:
- Nhị thúc, Minh Nhân và Minh Lễ không phải trốn kết hôn mà là đãi vàng, hai huynh ấy bây giờ chắc là phát tài rồi, thúc biết lần này Minh Nhân mang về bao nhiêu vàng không?
Phạm Ninh nói nhỏ bên tai nhị thúc hai câu, sắc mặt Phạm Thiết Qua trong nháy mắt biến thành màu gan lợn, không thể tin nổi nhìn chằm chằm Phạm Ninh:
- A Ninh, cháu không gạt ta đó chứ!
- Nhị thúc cháu dù gì cũng đường đường là tri châu của Côn Châu, cháu gạt thúc làm gì?
Phạm Thiết Qua quả thực không dám tin con trai của y lại mang về 6 vạn lượng vàng tương đương bạc trắng chính là 60 vạn lượng.
Y bỗng nhiên lại lo lắng:
- A Ninh, việc này bao nhiêu người biết?
Trong lòng Phạm Thiết Qua rất rõ tiền tài không nên để lộ ra ngoài, việc này nếu như truyền đi sẽ dẫn đến họa sát thân cho hai đứa con trai.
- Nhị thúc yên tâm đi! Bây giờ chỉ có 4 người biết, sợ rằng ngay cả Chu đại quan nhân cũng không biết, sau này có thể Chu Bội sẽ biết, về phương diện này có ba phần là của nàng ấy, nhưng cháu sẽ dặn dò nàng ấy giữ bí mật, tin tức tuyệt đối sẽ không truyền đi.
- A Ninh chuyện này nhất định không thể nói ra, nếu không sẽ gặp đại họa đó.
- Yên tâm đi, trong lòng cháu hiểu rõ mà!
Phạm Ninh lại đi dạo một vòng nhà kho liền cáo từ nhị thúc, hôm nay hắn còn muốn đi thăm đường tổ phụ Phạm Trọng Yêm.
Nghe nói Phạm Ninh muốn thăm Phạm Trọng Yêm, Phạm Thiết Qua liền đưa địa chỉ nhà mới của Phạm Trọng Yêm cho hắn, dường như muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại không nói, có vài lời Phạm Thiết Qua thật sự không biết nên nói như thế nào.