***
Phạm Trọng Yêm đã chuyển ra ngoại thành, là thiên tử Triệu Trinh thưởng cho ông một ngôi nhà, sức khỏe Phạm Trọng Yêm mấy năm nay hoàn toàn suy sụp, Triệu Trinh muốn dùng ông nhưng nhìn tình trạng sức khỏe Phạm Trọng Yêm cũng chỉ đành bỏ ý niệm trong đầu.
Phong ông làm quan văn đại điện học sĩ, để ông an tâm dưỡng bệnh trong phủ.
Phạm Trọng Yêm tuy vì sức khỏe không thể làm quan nhưng ông lại lui về mà không nghỉ ngơi, hay dâng tấu phê bình thiên tử coi thường dân chúng tầng thấp, phê bình triều đình kinh doanh tranh giành lợi ích với dân chúng.
Tấu chương của ông lời nói sắc bén, lời nói có các loại chứng cứ vô cùng đầy đủ, mỗi lần dâng tấu đều sẽ dẫn đến biện luận kịch liệt ở trên triều hội, nhiều đến nỗi đám quan viên triều đình đặt cho Phạm Trọng Yêm một cái danh hiệu "Ấn ngự sử".
Nhà mới của Phạm Trọng Yêm ở ngoại thành gần Châu Tây ngõa tử nơi rất dễ tìm, bên đó có một dãy toàn nhà quan, nhà mới của Phạm Trọng Yêm là tận trong cùng, xe ngựa của Phạm Ninh ở trước cửa lớn dừng lại, nhìn thấy một lão già mặc áo vải bông còng xuống quét rác ở bậc thang, Phạm Ninh nhảy xuống ngựa hỏi:
- Cho hỏi lão trượng… A! Là đường tổ phụ.
Phạm Ninh còn chưa nói hết câu, lão già ngẩng đầu lên lập tức dọa Phạm Ninh kêu to một tiếng, lão già gù lưng này không ngờ là đường tổ phụ Phạm Trọng Yêm, tại sao ông lại trở nên gài nua như thế?
Phạm Ninh vội vàng quỳ xuống hành lễ:
- Cháu dập đầu thỉnh an tổ phụ.
Trên mặt Phạm Trọng Yêm lộ ra một nụ cười nhưng khi ông nhìn thấy Phạm Ninh bước xuống từ trên chiếc xe ngựa to hoa lệ, nụ cười ấy liền biến mất, thản nhiên nói:
- Đứng dậy đi!
Phạm Ninh cảm thấy lời nói của đường tổ phụ có chút lạnh nhạt, trong lòng không tránh khỏi có chút bất an, không biết mình có vấn đề ở đâu nữa.
- Xe ngựa kia là của Chu gia à!
Phạm Trọng Yêm liếc nhìn xe ngựa.
Phạm Ninh lập tức tỉnh ngộ, xe ngựa quá hoa lệ rồi, đường tổ phụ luôn luôn đơn giản, làm sao mà vui lên được.
Hắn vội vàng giải thích:
- Khởi bẩm tổ phụ, cháu ở Côn Châu là cưỡi ngựa, vì buổi sáng hôm nay đi tới Hỏa Khí Ty ở phía bắc ngoại thành tổ chức hỏa khí thử mìn, mang theo vật cơ mật vô cùng quan trọng nặng tới một trăm năm mươi cân, cho nên mới mượn chiếc xe này của Chu lão gia tử, cháu tuyệt đối không ham xa hoa, tối nay cháu đem xe trả lại cho Chu lão gia tử luôn.
Sắc mặt của Phạm Trọng Yêm lúc này mới dịu đi một chút:
- Ta không phải nói cháu không thể ngồi xe ngựa, kỳ thạch quán cũng là của cháu, ta biết cháu có tài lực này nhưng có tiền không nhất định phải công khai, sợ người khác không biết mình là đại phú hào, đây thực sự là vấn đề tu dưỡng xa mà không hoa có mà không lộ, đây mới là điều quân tử nên làm, cháu nhớ kỹ chưa?
- Tổ phụ dạy bảo, cháu khắc trong tâm!
- Đi thôi, vào nhà đi rồi nói.
Phạm Trọng Yêm đánh giá cao đứa cháu họ bảo bối này, năm đó ông đào ra từ vùng nông thôn của huyện Ngô, không ngờ vốn là viên ngọc đẹp hiếm có, bây giờ lại biến thành trân châu tuyệt thế, mới 19 tuổi đã thăng làm quan ngũ phẩm, nếu như duy trì không thay đổi thế này, hơn 30 tuổi có thể phong tướng rồi.
Nghĩ lại con thứ của mình, tuy rằng cũng là thiên tài nhưng so với Phạm Ninh còn kém một chút về khoản nắm bắt cơ hội.
Hai người đi vào trong phủ, Phạm Ninh đánh giá một chút cảnh sắc trong phủ, phủ này tuy rằng không nhỏ chiếm ít nhất 10 mẫu nhưng thực sự rất đơn sơ, đất trồng rau, nhà tranh, đất hoang, hồ nước, quả thực là nhà nông.
- Như thế nào, chê chỗ ta không đủ xa hoa à?
Phạm Trọng Yêm trêu ghẹo hắn nói:
- Nếu thông cảm với tổ phụ, cháu cứ dời đỉnh Thúy Vân về chỗ này của ta, ta không chê nó xa hoa một chút nào.
Sau lưng Phạm Ninh đổ mồ hôi, không ngờ nhìn trúng đỉnh Thúy Vân, ánh mắt của đường tổ phụ độc quá nha!
Hắn lâu mồ hôi trên trán nói:
- Đó là thứ ông nội Bội nhi yêu thích đưa đến, cháu không dám tặng nhưng mà cháu có thể đem Thanh San Hô tặng cho tổ phụ.
Phạm Trọng Yêm cũng là người yêu đá, chỉ là tiền tài của ông đều quyên tặng cho quê hương làm nghĩa trang, trên người không có tiền, đối với đá đẹp chỉ có thể nhìn mà thôi, nghe Phạm Ninh nói một câu như thế, ông ngược lại có chút động tâm.
Ông liền tủm tỉm cười nói:
- Thanh San Hô là vật quý trấn quán của kỳ thạch quán, cháu có chịu cho ta không?
- Thanh San Hô là đồ của cháu, cháu đồng ý kính tặng tổ phụ, ở cửa tiệm có đá Khê Sơn Lữ Hành rồi, Thanh San Hô sẽ trả lại cháu, vừa hay tặng cho tổ phụ.
Nếu là vật của cháu mình, Phạm Trọng Yêm cũng không khách khí liền cười nói:
- Vậy Thanh San Hô đó ta cũng vô cùng yêu thích, cháu đã cam lòng thì cho ta mượn qua tuổi già đi!
Mũi Phạm Ninh cay cay, lại nói:
- Đá Khê Sơn Lữ Hành cũng là vật của cháu, cũng để trong phòng sách tổ phụ đi.
Phạm Trọng Yêm cười haha:
- Nếu ta tham quá nhị thúc cháu sẽ nhảy dựng lên 10 trượng mất.
Nếu tổ phụ nói như thế, vậy miếng đá Khê Sơn Lữ Hành ông nhất định không cần rồi, Phạm Ninh cũng không miễn cưỡng nữa liền theo tổ phụ đến phòng sách ngoài trung đình.
- Tòa nhà quan này chiếm 12 mẫu, Quan gia nhất định muốn ban cho ta, vốn dĩ không muốn nhưng nhà cũ của ta cháu cũng biết, nó quá nhỏ, con cháu một đống, thực sự ở không nổi, thấy Quan gia thành ý ta liền nhận.
Phạm Trọng Yêm vừa rót trà cho Phạm Ninh vừa cười nói:
- Nhưng Quan gia nếu muốn dùng nhà này chặn miệng ta, ngài ấy tính sai rồi, nhà ta muốn ở, lời nói không dễ nghe ta cũng nói.
Phạm Ninh đối với việc triều đình không hiểu lắm, hắn cười hỏi:
- Nhị thúc Thuần Nhân bây giờ thế nào ạ?
Thuần Nhân là con thứ của Phạm Trọng Yêm, Phạm Thuần Nhân và Phạm Ninh cùng khoa thi đỗ tiến sĩ, y lại không làm quan mà ở nhà chăm sóc sức khỏe lắm bệnh của cha, Phạm Ninh luôn rất kính nể y có hiếu.
- Nhị lang luôn không chịu xuất quan, tuy rằng có hiếu phải khen nhưng ta cũng không muốn làm lỡ tương lai tiền đồ của con trai, ta khuyên ba lần, năm ngoái nó mới nghe lời của ta xuất sĩ làm quan, bây giờ nhận chức tri huyện ở huyện Tương Ấp thuộc phủ Khai Phong, có thời gian nó sẽ thường xuyên đến kinh thành thăm ta.
- Ở phủ Khai Phong làm tốt rồi, tuy rằng nói "cha mẹ còn không đi xa", nhưng một khi triều đình cần cháu vẫn không thể không ra biển nhận chức ở Côn Châu.
Nói tới đề tài Côn Châu sắc mặt của Phạm Trọng Yêm hiện rõ có chút không vui nhưng ông vẫn nhịn lại không phát ra, trầm tĩnh một lúc ông từ trong ngăn kéo lấy ra một tấu chương đưa cho Phạm Ninh nói:
- Đây là tấu chương ta chuẩn bị đưa cho Thiên tử, có chút liên quan đến Côn Châu, cháu xem trước trong tấu chương có chỗ nào không ổn.
Phạm Ninh dường như cảm thấy cái gì nhưng lại nói không rõ, hắn chỉ xem, kết quả tấu chương nhưng chỉ nhìn mấy hàng, chút nữa hắn nhảy dựng lên, Phạm Trọng Yêm không ngờ lại phản đối mở biên cương ngoài biển mạnh mẽ như vậy, phê bình thành công lớn của thiên tử là hao tài tốn của, đây so với Trương Nghiêu Tá chỉ nhiều hơn bốn chữ "thành công lớn", những quan điểm khác của ông ấy đều giống với Trương Ngiêu Tá.