Phạm Ninh kinh ngạc, sau một lúc hỏi:
- Hay là tổ phụ cũng ủng hộ con nuôi của Trương quý phi lên thượng vị?
Lời vừa nói hắn liền hối hận, quả nhiên Phạm Trọng Yêm im lặng, sắc mặt trầm xuống trở nên vô cùng khó coi, một lúc lâu lạnh lùng nói:
- Cháu cảm thấy ta và Trương Nghiêu Tá, Cao Nhược Nột là người cùng đường sao?
- Là cháu không đúng, thực sự vì cháu ở Côn Châu, tâm huyết bỏ ra rất nhiều, là niềm tin làm quan của cháu cho nên thấy tổ phụ cũng phản đối mở biên cương ngoài biển cháu đã nhất thời vội vàng coi tổ phụ cùng hội với Trương Nghiêu Tá, Cao Nhược Nột những tiểu nhân vô sỉ đó, cháu rất xin lỗi tổ phụ.
Phạm Ninh bỏ tấu chương xuống thành khẩn dập đầu xin lỗi, Phạm Trọng Yêm sắc mặt dịu đi một chút, nhân tiện nói:
- Cháu đừng vội kết luận, xem xong tấu chương rồi nói.
Phạm Ninh chỉ đành kiên trì tiếp tục xem, càng xem phía sau hắn càng kinh ngạc, hắn cũng không ngờ Đại Tống giàu có là vậy nhưng cuộc sống của những dân chúng cấp thấp nhất rất khó khăn, liều chết làm việc trong một năm, ăn không no quần áo không đủ mặc như thế.
Phạm Trọng Yêm cười lạnh nói:
- Cháu nghĩ rằng bây giờ là thời thái bình mọi người đều cơm no áo ấm? Khánh Lịch năm thứ ba, Kinh đông lộ Nghi Châu Vương Luân vì sao tạo phản? Được nhiều người ủng hộ, lôi cuốn được mười mấy huyện, Khánh Lịch năm thứ bảy Bối Châu Tiết Tốt Vương Tắc tại sao lại phát động binh biến? Hà Bắc 10 vạn dân hưởng ứng, cuộc sống bi thảm của tầng đân chúng thấp ta tận mắt nhìn, nếu không phải không sống được nữa ai sẽ đi theo tạo phản? Vì thỏa mãn dục vọng cá nhân thành công lớn của thiên tử mở mang bờ cõi, triều đình hao phí nhiều tiền của lương thực để xây dựng thuyền vạn thạch ra biển, trong kho đều hết rồi, năm ngoái Thiểm Tây hạn lớn triều đình đã không lấy nổi tiền và lương thực ra cứu tế, đây chẳng lẽ không phải hao tốn tiền của sao?
Trầm lặng một lúc, Phạm Ninh thấp giọng nói:
- Năm ngoái và năm nay cháu đã đưa lại cho triều đình hơn 200 vạn lượng bạc trắng, còn có giá trị gỗ hổ phách hơn 10 vạn quan, thật ra đã hoàn toàn bù đắp cho triều đình chi phí chi ra vì mở biên cương ngoài biển.
- Ta biết đó là tiền ủng hộ Nhật Bản nội chiến mà bán vũ khí kiếm được, mấy năm nội chiến, người khổ lại là dân chúng Nhật Bản, bao nhiêu người sẽ vì đó mà nhà tan cửa nát vợ con ly tán, loại chiến tích này cháu không cần khoe trước mặt ta.
- Nhưng tình hình của Côn Châu thực sự không phải như tổ phụ nghĩ, hôm qua cháu mới báo cáo công tác với triều đình, xin tổ phụ cho cháu giải thích vài câu.
Phạm Trọng Yêm hừ một tiếng:
- Ta đem tấu chương cho cháu xem chính là muốn nghe cháu giải thích, nếu hôm nay giải thích của cháu không vừa lòng ta, sau này ở đây cháu đừng nói nữa, không cùng đường không thể ỏ cạnh nhau.
Trong lòng Phạm Ninh vô cùng chua xót, bây giờ hắn mới hiểu được vì sao nhị thúc nghe nói mình đi thăm hỏi đường tổ phụ vẻ mặt lại kỳ lạ như thế, hóa ra hôm nay mới là báo cáo công tác thực sự của mình!
Phạm Ninh trầm ngâm một chút nói:
- Cháu muốn hỏi tổ phụ một chút, cho dù triều đình không mở biên cương, cuộc sống tầng thấp của những dân chúng này có tốt lên không?
Trong lòng Phạm Trung Yêm buồn bã, ông làm sao mà không biết cội nguồn Phạm Ninh nói đến, nếu như là thế còn phải cải cách Khánh Lịch làm gì?
Trên thực tế chính là vì năm thứ ba Khánh Lịch, Vương Luân tạo phản mới chấn động lớn đến triều đình, lúc ban đầu thúc đẩy Quan gia hạ quyết tâm tiến hành cải cách, đáng tiếc khi ấy hoàng vị của Quan gia còn chưa ổn, cuối cùng dưới sự bức bách của quyền quý không thể không thỏa hiệp nhượng bộ từ bỏ cải cách, bây giờ hoàng vị của Quan gia đã ngồi vững nhưng y không có đam mê cải cách nữa, lại có cảm hứng với mở mang bờ cõi.
Tuy nhiên Phạm Trọng Yêm ở trước mắt cháu sẽ không biểu hiện sự thỏa hiệp nhỏ nhất nào, ông lạnh lùng nói:
- Nếu như không có mở biên cương hao phí tài của phía trên quá lớn, triều đình ít nhất còn dư sức cứu tế nạn dân Thiểm Tây lộ.
Thực sự lời nói của Phạm Trọng Yêm cũng không sai, triều đình không chỉ là tiến hành tiếp tế cho Côn Châu, còn phủ Đam Châu và Lưu Cầu, đặc biệt là phủ Lưu Cầu đóng quân vô cùng hao phí, dường như lại không có sản xuất được gì, mỗi năm nhu cầu triều đình cứu tế lớn dẫn đến gánh nặng trầm trọng, sau khi mở biên cương ngoài biển tài lực của triều đình có chút thu không đủ bù rồi, liền nghĩ đến biện pháp gia tăng thu vào, đá Điền Hoàng trở thành quan doanh chính thức phát sinh ở bối cảnh này.
Các chi phí lớn của triều đình cuối cùng do dân chúng gánh vác, Phạm Trọng Yêm nhìn thấy rõ ràng, ông ấy lo lắng ngoài biển mở biên cương sẽ trở thành một cái lỗ tài chính không đáy, lúc này mới kiên quyết phản đối mở biên cương ngoài biển.
Nhưng Phạm Trọng Yêm cũng mắc phải sai lầm phổ biến của người đọc sách đó chính là kinh nghiệm chủ nghĩa, ông chưa đến Côn Châu liền nghĩ cho rằng vùng đất lạnh Côn Châu chỉ có thể dựa vào triều đình tiếp tế mới duy trì tiếp được, còn về nuôi ngựa Phạm Trọng Yêm cũng cho rằng không có ý nghĩa lớn, quân đội nếu không tiến hành cải cách hoàn toàn thì cho dù dùng ngựa chiến nhiều hơn nữa cũng không là đối thủ của nước Liêu, hơn nữa nuôi ngựa cũng phải hao phí tài nguyên lớn.
Tuy nhiên Phạm Trọng Yêm là từ kinh nghiệm chính trị phong phú, ông tuy rằng phản đối mở biên cương lại không có tùy tiện đem tấu chương giao cho triều đình, ông cũng muốn nghe Phạm Ninh giải thích một chút sau đó quyết định lại.
Phạm Ninh sắp xếp lại suy nghĩ một chút, quyết định bắt đầu từ nơi tổ phụ quan tâm nhất để từ từ thuyết phục tổ phụ.
- Tổ phụ có biết Côn Châu đã dời vào 1600 hộ dân người Hán, năm nay chuẩn bị dời vào 400 hộ, dân số hơn vạn rồi, tổ phụ có muốn biết tình hình của bọn họ không?
- Cháu nói đi ta đang nghe!
- Chuyên môn của cháu hiểu qua, năm ngoái 1000 hộ dân dời vào có 700 hộ là nạn dân của Thiểm Tây lộ, hạn hán khiến bọn họ thực sự không thể sống tiếp nữa, đem đất đai của nhà bán đi tích lũy được một chút lương thực chạy đến kinh thành xin ăn, triều đình liền đưa bọn họ và 300 hộ dân khác ở Hà Bắc cùng đến Côn Châu, tổng cộng hơn 5400 người, bọn họ mỗi hộ được 200 mẫu đất, năm nay đã bắt đầu trồng trọt, mỗi nhà rất nhanh sẽ có nhà mới, có đủ lương thực và vải vóc đầy đủ, cuộc sống của bọn họ rất đầy đủ, không có một người nào muốn quay về Đại Tống.
Phạm Ninh thấy đường tổ phụ không cắt lời mình nói, lại tiếp tục nói:
- Tổ phụ có lẽ cho rằng sự giàu có của bọn họ là được tiếp tế của Đại Tống, năm đầu tiên thực sự là như thế, nhưng bắt đầu từ năm ngoái thì không phải, hai nghìn khoảnh ruộng của quân đội sản lượng lúa mạch đạt 30 nghìn thạch hoàn toàn giải quyết xong vấn đề ăn uống của quân đội, dân chúng và lao công, sản lượng năm nay còn sẽ rất cao cộng thêm sản lượng lúa mì người dân trồng của năm nay sẽ đạt 80 vạn thạch, cháu ước chừng mùa thu năm nay lần cuối cùng trở về Tống, chúng cháu sẽ vận chuyển về triều đình ít nhất 40 vạn thạch lương thực cho triều đình.