Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 512 - Chương 510

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 510
 

Nghe đến đây mặt Phạm Trọng Yêm hơi biến sắc, không ngờ Côn Châu lại phụng dưỡng triều đình nhanh như vậy, ông bắt đầu ngồi không vững, lại nói:

- Cháu tiếp tục nói đi!

- Không chỉ là lương thực, vùng mỏ của Côn Châu cũng phong phú, đặc biệt là mỏ vàng, mỏ bạc với mỏ lưu huỳnh, chúng cháu tìm thấy ba mỏ bạc và hai con sông cát vàng, tháng sáu bắt đầu khai thác, mỗi năm ít nhất có thể vận chuyển cho triều đình trăm vạn lượng bạc trắng và mười vạn lượng vàng, ngoài ra tài nguyên thủy sản của Côn Châu vô cùng phong phú, cháu ước chừng sau này mỗi năm có thể cung cấp cho kinh thành năm vạn đến 10 vạn gánh, mà chúng cháu yêu cầu triều đình chính là cần một vài đồ dùng hàng ngày và lá trà, ngay cả vải vóc chúng cháu đều có thể tự mình giải quyết, thậm chí có thể buôn bán với Nhật Bản, đem tơ lụa, đồ sứ, lá trà, giấy và các vật dùng hàng ngày khác của Đại Tống bán cho Nhật Bản đổi lấy lượng lớn bạc trắng, sau này Côn Châu sẽ thành tài nguyên trọng yếu của triều đình.

Phạm Trọng Yêm nhất thời trầm lặng, ông hiểu Phạm Ninh, Phạm Ninh không phải người ăn nói lung tung, hắn nói như thế tất nhiên là có liệu trước, Phạm Trọng Yêm vô cùng phản đối mạnh mẽ ý tưởng mở biên giới đã bị dao động với sự thật trước mắt.

Trầm lặng một lúc sau, ông lại hỏi:

- Bây giờ tình hình nuôi ngựa thế nào?

- Hồi bẩm tổ phụ, lần này cháu mang về 50 con ngựa nhỏ, trên thực tế đến cuối năm nay Côn Châu đã tăng đạt 5 nghìn con, 5 năm sau Côn Châu có thể gửi cho Đại Tống tổng cộng 1 nghìn con ngựa chiến mỗi năm, 10 năm sau con số này tăng lên 2 vạn con, hơn nữa bọn nó không phải ngựa bình thường mà là ngựa chiến thật sự của quân đội.

Phạm Trọng Yêm cuối cùng cũng không có tỏ thái độ gì, chỉ tiễn Phạm Ninh ra ngoài, ngồi trên xe ngựa đi xa xa trong lòng Phạm Ninh cảm khái, hắn biết đường tổ phụ không tỏ thái độ chính là bày tỏ thái độ rồi, vừa rồi đường tổ phụ đã nói qua, nếu khiến ông không hài lòng thì mình đừng tới nữa, nhưng khi ra cửa ông còn nói trước khi đi thì đến thăm ông, rõ ràng ông đối với báo cáo công tác của bản thân hôm nay vô cùng hài lòng.

Nhưng mà Phạm Ninh cũng biết đây không có nghĩa đường tổ phụ sẽ thay đổi quan niệm chính trị của bản thân, trên quan niệm chính trị hai người vẫn không giống nhau, Phạm Trọng Yêm và Vương An Thạch giống nhau thuộc phái cải cách kiên định, mà bản thân hắn thuộc phái cải tiến.

Đường tổ phụ chỉ là tán thưởng mình ở Côn Châu làm rất tốt nhưng phủ Lưu Cầu và Đam Châu đều không có khởi sắc gì vẫn là dựa vào tiếp tế của triều đình không đáy, có lẽ ông sẽ thay đổi tấu chương một chút, sẽ thêm một vài nội dung nhưng trong xương cốt vẫn không thay đổi đánh giá của ông đối với việc yêu thích thành công lớn của thiên tử.

Bây giờ Phạm Ninh cũng không lo được nhiều như thế, muốn thực hiện quan niệm chính trị của bản thân mình nhất định phải lấy được vàng bạc trắng đem kinh doanh ngoài biển tốt để ngoài biển phụng dưỡng Đại Tống, tạo ra càng nhiều của cải để tầng nhân dân thấp cũng thu được lợi, đây mới là việc tiếp theo hắn phải làm.

Đang nghĩ, bụng đột nhiên réo lên điên cuống, hắn bỗng nhiên mới phản ứng, bản thân cơm trưa còn chưa ăn, bây giờ đã là buổi chiều, là thời gian uống trà rồi.

Nhưng mà uống trà cũng thế có thể lấp đầy cái bụng, triều Tống uống rượu không phải chỉ uống trà, các loại điểm tâm cũng đầy đủ mọi thứ, uống hết nửa tách trà có thể khiến người ta lấp đầy cái dạ dày.

Phạm Ninh nhìn ra bên ngoài, xe ngựa vừa đi tới cửa Cựu Tống, hắn lập tức hô phụ xe:

- Vương nhị thúc dừng xe một chút!

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Phạm Ninh nhảy xuống xe ngựa nói với phu xe:

- Thúc quay về phủ Chu trước đi, cháu lúc nữa sẽ tự về.

Phu xe họ Vương theo Chu Nguyên Phong hơn 20 năm rồi, làm người rất hòa thuận, y chậm rãi nói:

- Tiểu quan nhân cứ làm việc, ta ở đây chờ người là được rồi!

- Không cần, cháu muốn uống chén trà sau đó đi dạo, lát nữa sẽ không quay về luôn, thúc quay về trước đi, cháu tự mình đi xe bò về.

- Được rồi, tiểu quan nhân tự mình cẩn thận.

Vương nhị lang chậm rãi quay đầu xe ngựa hướng phủ Chu ở phía bắc chạy đi, xe ngựa đi rồi, lúc này Phạm Ninh thong thả đi tới quán trà Thanh Phong đối diện đường.

Quán trà Thanh Phong là một trong 10 quán trà nổi tiếng của kinh thành nhưng mà không giống các trà lâu như lầu Phàn, lầu Thời, Lầu Phan, Chu Lầu, trong kinh thành chỉ có duy nhất một quán, dựa vào giá cao kiếm tiền.

Quán trà Thanh Phong tương đối phù hợp với dân chúng, chung quanh mở cửa tiệm có hơn 10 chi nhánh ở kinh thành, giá cả tương đối gần với người dân, dựa vào số lượng kiếm tiền, tương tự với quán rượu Thanh Phong cũng như thế, khắp nơi kinh thành đều có thể thấy, lầu Chu với quán rượu Thanh Phong cũng giống nhau,, đi theo con đường đại chúng hóa không khí kinh doanh tương đối mạnh mẽ.

Phạm Ninh đi vào trong quán trà bên trong tiểu nhị vội vàng ra đón:

- Quan nhân lâu rồi không gặp, phát tài rồi sao?

Đây là đám tiểu nhị thuận miệng giống như thân lắm, đừng nghĩ rằng gã thực sự biết mình.

Phạm Ninh cũng biết những thứ đó, hắn cười giơ một đầu ngón tay:

- Một mình!

Một người đương nhiên sẽ không ngồi trong nhã phòng, tiểu nhị lập tức cười cùng nói:

- Quan nhân muốn ngồi lầu một hay là lầu hai, lầu một tương đối náo nhiệt có thể nghe được không ít truyền thuyết thú vị ít ai biết được trên trời dưới đất, lầu hai thì lạnh lùng hơn, một chút nếu thích yên tĩnh ngược lại cũng không tồi.

- Vậy lầu hai đi! Còn nữa, điểm tâm trà của các ngươi cho ta mỗi loại một phần.

Tiểu nhị ngây người cẩn thận nói:

- Điểm tâm trà của quán có hơn 40 loại, quan nhân muốn gói mang đi?

Phạm Ninh lúc này mới phản ứng, đây không phải là quán trà Côn Châu chỉ có 5 loại điểm tâm trà, hắn vội thay đổi:

- Cho ta sáu loại nổi tiếng ấy, ngươi tự mình phối.

- Ta hiểu rồi! Quan nhân mời lên lầu.

Gã đưa một tấm thẻ cho Phạm Ninh, Phạm Ninh cầm thẻ trực tiếp lên lầu trên.

Lầu hai quả nhiên không đông người, hai mươi mấy cái bàn chỉ ngồi không đến một nửa, Phạm Ninh hướng mắt tới vị trí gần cửa sổ nhưng mà vị trí gần cửa sổ trên cơ bản đều ngồi kín rồi.

Phạm Ninh lại bất ngờ phát hiện ra một người quen, trạng nguyên Phùng Kinh cùng khoa với mình.

Năm năm không gặp, tướng mạo của Phùng Kinh trên cơ bản không thay đổi, chỉ là trưởng thành hơn nhiều.

Lúc này Phùng Kinh đúng lúc nhìn thấy Phạm Ninh đứng ở đầu bậc thang, y sững sờ nhìn lại, cuối cùng nhận ra Phạm Ninh, y vui mừng đứng lên hướng tới Phạm Ninh chào hỏi:

- Phạm hiền đệ đến đây!

Phạm Ninh tiến lên trước cười nói:

- Thật trùng hợp, không ngờ gặp huynh trưởng.

Phùng Kinh tiến lên trước thân thiết vỗ cánh tay Phạm Ninh:

- Thật là trùng hợp nhỉ! chúng ta năm năm không gặp rồi đó!

- Đúng vậy ạ! Khoa cử từ biệt, huynh trưởng đi Kinh Nam liền không gặp nữa, huynh trưởng được điều về kinh thành rồi sao?

- Năm ngoái thì điều quay lại kinh rồi, đảm nhiệm tu soạn ở Tập Anh Điện, rất nhẹ nhàng, đâu giống hiền đệ thiên hạ đều biết rồi!

Bình Luận (0)
Comment