- Huynh trưởng đang cười đệ sao, đệ là ra biển làm khổ sai lại không phải bàn tay vàng văn chương danh chấn thiên hạ.
Phùng Kinh thực sự cũng không tồi, y là cấp tam nguyên lại là con rể của Phú Bật, thiên tử Triệu Trinh đối với y vô cùng tán thưởng, bây giờ y đã thăng lên chính lục phẩm triều phụng lang, chỉ kém Phạm Ninh nửa cấp, nhưng mà chính lục phẩm và tòng ngũ phẩm khác biệt giống như phó giáo thụ và giáo thụ, chính lục phẩm còn thuộc trong quan viên cấp trung mà từ ngũ phẩm thì thuộc cán bộ cấp cao rồi.
Nếu như không phải xuất thân tiến sĩ, thông thường chính lục phẩm là hết mức rồi, chỉ có đủ học lực trình độ chuyên môn mới có thể vượt qua chính lục phẩm đến ngũ phẩm, bước này đương nhiên quan võ không tính, quan võ tùy phong là tam phẩm tứ phẩm hoàn toàn không giống với quan văn chịu khổ đi lên, đây cũng là nguyên nhân quan văn xem thường quan võ.
Phùng Kinh lại nhiệt tình giới thiệu cho Phạm Ninh ba vị văn sĩ cùng uống trà, Phạm Ninh chú ý đến ba văn sĩ, bọn họ đều mặc quần áo sĩ tử bình thường, không giống là quan nhân, một người hơn 40 tuổi, hai người còn lại trên dưới 20 tuổi.
- Ta xin giới thiệu một chút, ba vị này là danh sĩ từ Ba Thục đến, ba cha con, người Mi Sơn, họ Tô, vị này là…
Không đợi Phùng Kinh giới thiệu xong Phạm Ninh liền buột miệng thốt ra:
- Có lẽ là cha con Tô Thức?
Ba người này chính là ba cha con Tô Tuân, Tô Thức và Tô Triệt, bọn họ xuất sông du lịch thiên hạ chuẩn bị tham gia khoa cử năm sau, Tô Tuân dẫn hai anh em họ đến kinh thành thăm một người bạn sau đó chuẩn bị xuống Giang Nam du lịch.
Ba cha con nhìn nhau đều có chút kinh ngạc, bọn họ mới xuất sông không lâu, đối phương làm sao biết mình, lẽ nào hắn cũng qua Ba Thục?
Đứa con cả Tô Thức khom người nói:
- Tại hạ Tô Thức, hai bên là cha và em trai không biết quý danh vị huynh đài này ở đâu mà nghe nói qua về tiểu đệ?
Phùng Kinh cũng có chút kỳ lạ, bản thân mình năm trước đi Ba Thục giải quyết công việc quen biết cha con nhà Tô, Phạm Ninh làm sao lại biết họ? Phải biết cha con Tô thị mới đến kinh thành được vài ngày.
Nhưng mà Phùng Kinh vẫn tiếp tục giới thiệu với Phạm Ninh:
- Vị này là Phạm hiền đệ, là tiến sĩ cùng khoa với ta, thủ khoa thi Đồng tử Phạm Ninh, mọi người có lẽ nghe nói qua rồi!
Thanh niên trẻ tuổi bên cạnh Tô Triệt kinh ngạc nói:
- Chắng lẽ là Phạm tri châu của biên cương Côn Châu?
Ngay cả cha con Tô thị ở Ba Thục xa xôi đều nghe nói qua về mình, xem ra bản thân thật sự vang danh thiên hạ rồi, Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Hoá ra người trong thiên hạ đều biết Côn Châu, Phạm Ninh ở Côn Châu chính là tại hạ.
Cách để nổi tiếng ở Đại Tống không có gì khác hơn là học thuật nổi tiếng, đứng đầu khoa cử, làm được việc lớn lao, Phạm Ninh thuộc loại sau cùng, Địch Thanh loại võ tướng này cũng thế, đặc điểm của loại nổi tiếng này hiệu quả tốt giống như một đống cỏ khô châm một chút lửa, nhưng mà thời gian sử dụng ngắn ngủi, vài năm sau mọi người dần dần nhạt nhòa, danh nhân cũng bị lãng quên.
Đứng đầu khoa cử cũng thế, đừng nhìn Phùng Kinh lúc trước thi đỗ trạng nguyên từng thịnh một thời nhưng bây giờ đã không còn bao nhiêu người nhớ y nữa rồi, Phạm Ninh lúc đầu cũng là thủ khoa thi Đồng tử chấn động kinh thành, nhưng bây giờ nhắc đến điều này đã không còn mấy người hứng thú nữa.
Chi có bậc thầy nổi tiếng như Tô Thức mới là danh tiếng thực sự theo thời gian.
Cha con Tô Thức nghe nói người trẻ tuổi trước mắt chính là Phạm Ninh vì Đại Tống mở mang bờ cõi cũng không khỏi kính nể hắn, trong lòng mỗi người đàn ông đều có tham vọng làm việc lớn nhưng chưa chắc có cơ hội và dũng khí đó, cho nên cha con nhà họ Tô cho dù không có cơ hội nhưng vẫn rất nể phục Phạm Ninh người làm một việc lớn này.
Đặc biệt Tô Thức y nhìn tuổi tác của Phạm Ninh và mình không khác biệt lắm nhưng người ta thành công, còn là quan cao ngũ phẩm, nhưng bản thân mình ngay cả khoa cử còn chưa thi cơ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Thức có chút thất vọng.
Phùng Kinh vội vàng khuyên nhủ:
- Mọi người cùng ngồi xuống đi, cứ khách khí như thế trà cũng sắp nguội lạnh mất thôi.
Đúng lúc tiểu nhị mang điểm tâm trà cho Phạm Ninh, lại vội vàng kéo một cái ghế qua, Phạm Ninh lúc này mới ngồi xuống đánh giá nhà văn học thiên cổ nổi tiếng một chút, Tô Thức là người Ba Thục điển hình, làn da rất trắng, mặt mày thanh tú, dáng người trung bình, thoạt nhìn so với nhà văn vùng khác không có khác biệt lớn, nếu như nhất định phải tìm ra một điểm không giống với mọi người thì đó chính là ánh mắt dị thường trong suốt của y, nó giống như nước suối của Côn Châu, vô cùng thuần khiết.
- Đây là con trưởng Tô Thức, tự Tử Chiêm.
Cha của Tô Tuân dù sao cũng có chút kinh nghiệm, y biết người trẻ tuổi trước mặt là cháu của Phạm Trọng Yêm, nói không chừng có thể thông qua hắn quen biết Phạm Trọng Yêm, ở triều Tống muốn đạt được thành tựu thì phải có học thức, mạng lưới quan hệ không thể thiếu, y liền chủ động giới thiệu con trai mình với Phạm Ninh.
Tô Thức cũng chắp tay cười nói:
- Xin Phạm huynh chiếu cố nhiều hơn.
Phạm Ninh xua xua tay cười nói:
- Tử Chiêm huynh năm nay hẳn là 20 tuổi nhỉ? Còn lớn hơn ta một tuổi, gọi ta một tiếng hiền đệ được rồi.
Phạm Ninh cũng muốn chủ động kết giao với vị ngưu cổ vô cùng tiềm lực này, Tô Triệt bên cạnh kinh ngạc nói:
- Làm sao huynh biết huynh trưởng của ta 20 tuổi?
Trong lòng Phạm Ninh rùng mình, hắn lập tức ý thức được bản thân đã phạm phải một số sai lầm, cha con Tô gia bây giờ còn lâu mới nổi tiếng, bản thân có lẽ không biết gì về bọn họ mới đúng, Phạm Ninh lập tức âm thầm cảnh báo bản thân không thể nói thêm lời nào nữa.
Tuy nhiên Tô Triệt ở bên đang mở to mắt nhìn chằm chằm hắn, bản thân hắn phải loại bỏ nghi ngờ của y trước.
- Nhị lang không được vô lễ với Phạm quan nhân! - Tô Tuân bên cạnh răn dạy con trai mình.
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Tô lão bá không nên trách cậu ấy, vừa nãy là ta đường đột rồi, ta ở Côn Châu là sống ở ngoài biển, cả ngày gió biển thổi làn da đen thô ráp, tự nhiên có vẻ già trước tuổi trên thực tế ta mới 19 tuổi, Tử Chiêm huynh gọi ta một tiếng Phạm huynh, ta biết huynh ấy chắc chắn hiểu lầm rồi cho nên ta mới hỏi huynh ấy có phải 20 tuổi hay không? nếu như lớn hơn ta một tuổi gọi ta là hiền đệ được rồi.
Chỉ tiếc thời đại này không có máy ghi âm, không có cách nào đem lời Phạm Ninh vừa nãy ghi âm lại, bây giờ hắn đã thay đổi lời nói của mình, vừa rồi chỉ là nghi vấn, Tô Triệt cũng có chút hồ đồ rồi, lẽ nào bản thân y vừa nãy nghe nhầm?
Loại việc nhỏ về tuổi tác này Tô Thức cũng không để trong lòng, y cười nói:
- Tại hạ thực sự vừa qua 20 tuổi, so với Phạm hiền đệ hơn một tuổi, vậy ta lớn hơn, gọi đệ một tiếng hiền đệ nhé.
- Tô huynh không cần khách khí.
Phạm Ninh lại liếc mắt nhìn Tô Triệt, thấy y còn có chút bữu môi không phục, trong lòng Phạm Ninh không khỏi buồn cười, vị này tương lai là tướng quốc của Đại Tống sao lại giống như đứa trẻ vậy.