Phạm Ninh liền cười nói với y:
- Ta đoán đệ nhỏ hơn ta một tuổi đúng không?
Trong lòng Tô Triệt lập tức thoải mái, người ta là đoán, tuy rằng đoán trúng rồi nhưng không có nghĩa người ta có bản lĩnh biết trước.
Y ngược lại hơi ngượng ngùng, vội nâng trà lên nói:
- Lấy trà thay rượu nhận tội với Phạm đại ca.
Một việc nhỏ tranh chấp tuổi tác khiến quan hệ của mọi người thân thiện hơn.
Buổi chiều Phùng Kinh còn có việc quan trọng, không thể ngồi cùng cha con Tô thị lâu hơn, vừa hay Phạm Ninh và Tô gia vừa gặp đã thân, y liền mời Phạm Ninh thay y tiếp đãi cha con Tô thị, bản thân cáo từ trở về triều đình trước.
Thấy Phùng Kinh đã đi Tô Tuân lộ ra ánh mắt có chút thất vọng, y vốn dĩ còn muốn thông qua Phùng Kinh làm quen tướng quốc Phú Bật một chút, Phùng Kinh đi lần này dự đoán không làm quen được Phú Bật rồi.
Tô Thức hiểu rõ tâm tư của cha, uống ngụm trà thản nhiên nói:
- Hay là dựa theo kế hoạch, sáng sớm ngày mai đi Giang Ninh đi!
Tô Tuân sau khi thăm người bạn cũ, ban đầu dự định sáng sớm ngày mai đi Giang Nam, không ngờ ông nghe nói nhạc phụ của Phùng Kinh từng quen biết lại là tướng quốc Phú Bật, không tránh được ông có một vài cách nghĩ có thể xin Phùng Kinh dẫn hai đứa con trai của mình đến chỗ tướng quốc một chút.
Ở Đại Tống học vấn tất nhiên quan trọng nhưng mạng lưới quan hệ cũng quan trọng như thế, mạng lưới quan hệ gọi là danh khí và quan hệ, nếu không thi đậu tiến sĩ, không có mạng lưới quan hệ cũng đành phải làm quan dự khuyết trước, đợi không biết phải bao nhiêu năm, giống như Tô Thức, nếu như không có Âu Dương Tu người kết nối này, y chưa hẳn có cơ hội nổi tiếng kinh thành.
Tô Tuân biết rõ điểm này liền dựa theo địa chỉ Phùng Kinh cho ông trước kia tìm đến Phùng Kinh, Phùng Kinh mời cha con bọn họ ăn cơm chiều lại dẫn bọn họ đến đây uống trà, vốn dĩ buổi chiều muốn đề cập tới việc tiến cử một chút, không ngờ Phùng Kinh lại có việc đi rồi, thực sự khiến Tô Tuân cảm giác vô cùng mất mát.
Tô Tuân hiểu ý của con liền gật đầu:
- Vậy theo kế hoạch ban đầu rời kinh đi!
Tô Triệt lại không lên tiếng, chỉ cúi đầu dùng điểm tâm trà, trong lòng y cũng có chút thất vọng.
Phạm Ninh quan sát, thấy sự thất vọng trong ánh mắt của ba người liền cười hỏi:
- Bá phụ hóa ra còn có việc sao?
Tô Tuân cười đau khổ một tiếng nói:
- Ban đầu muốn xin Phùng quan nhân tiến cử với Phú tướng công một chút, bây giờ nghĩ lại cũng thật ngại quá, phiền người ta, đã là tướng công làm gì có nhiều thời gian tiếp kiến người bình thường.
Phạm Ninh lập tức hiểu Phùng Kinh đi như này làm hi vọng của ba cha con mất rồi.
Phạm Ninh kiếp trước sủng bái nhất là vị Tô Đông Pha trước mắt, hắn cũng muốn tìm cơ hội kết giao với Tô Thức một chút.
Hắn nghĩ một lúc cười nói:
- Vừa hay buổi chiều ta đi thăm hỏi một vị thế bá, hay là chúng ta cùng đi?
- Không biết Phạm hiền đệ muốn đi thăm hỏi ai?
Tô Thức tò mò hỏi.
Phạm Ninh thản nhiên cười:
- Âu Dương Tu!
***
Đến trước phủ của Âu Dương Tu, Tô Thức sửa sang mũ áo chỉnh tề, trông y có chút lo lắng, gặp Phú Bật hay không y cũng không để ý, dù sao Phú Bật chỉ đại biểu cho quyền lực nhưng Âu Dương Tu lại không giống vậy, đó là thủ lĩnh giới văn học Đại Tống là ngôi sao của giới văn học, những người văn nhân như bọn họ vô cùng kính trọng, Tô Thức làm sao có thể không lo lắng.
Phạm Ninh nhìn ra sự lo lắng của Tô Thức liền cười nói:
- Tử Chiêm huynh không phải kích động quá, thực ra đã mấy năm ta không gặp thế bá, còn không biết Âu Dương Tu bây giờ có ở nhà không.
Tô Tuân không đến cùng, ông quay về nhà trọ trước, chỉ để hai người con theo Phạm Ninh đến gặp Âu Dương Tu, Tô Tuân tương đối hiểu đạo lí đối nhân xử thế, bản thân tuổi đã lớn rồi lại thăm hỏi Âu Tu Dương sẽ làm người ta khó xử, không giống người trẻ có thể tham gia buổi lễ của thế hệ trẻ tuổi, hơn nữa người đi nhiều cũng không tốt.
Phạm Ninh đến trước cửa lớn phủ Âu Dương Tu, cửa lớn khép hờ, Phạm Ninh thăm dò hô lên một tiếng, lập tức bên trong một người dáng vẻ quản gia đi ra, ông đánh giá Phạm Ninh một chút, dường như nhìn có chút quen mắt nhưng lại không nghĩ ra được, hai vị trẻ tuổi phía sau khẳng định chưa gặp qua.
- Xin hỏi quan nhân có chuyện gì?
Phạm Ninh cười nói:
- Ta là thế chất của Âu Dương đại quan nhân, xin hỏi ông ấy có nhà không?
- Chủ nhân nhà ta ở nhà, xin hỏi quan nhân xưng hô thế nào?
- Tại hạ Phạm Ninh!
- Ồ…
Quản gia tỉnh ngộ, làm sao lại nhìn quen mắt thế, thì ra là Phạm Ninh thủ khoa thi Đồng tử năm đó, từng thấy mặc áo lụa hồng được khen trên phố, bản thân đã nhìn qua, ấn tượng rất sâu đậm.
Người quản gia này đến chưa được mấy năm, không biết quan hệ của Phạm Ninh với chủ nhà, không dám tùy tiện mời Phạm Ninh đến phòng khách, nhỡ may chủ nhân không chịu gặp vậy chẳng phải khó xử sao.
Y vội vàng nói:
- Mời vào chờ một chút, ta đi bẩm báo chủ nhân.
Đi vào đợi cũng là ở cửa, Phạm Ninh cười lắc đầu nói:
- Ta đợi ở đây, không cần đi vào.
Quản gia thấy hắn không chịu vào cũng không miễn cưỡng liền vội vàng đi vào thông báo chủ nhân.
Phạm Ninh quay đầu lại, huynh đệ Tô gia cười:
- Mấy năm không đến đây rồi, ta cũng căng thẳng giống như hai người vậy.
Tô Thức hiểu rõ Phạm Ninh là tự giải thích cho bản thân tại sao quản gia không nhận ra hắn, y tủm tỉm cười nói:
- Hôm nay phải tạ ơn hiền đệ để bọn ta gặp Âu Dương quan nhân.
Tô Triệt không nhạy bén, y còn cho rằng địa vị của Phạm Ninh trong mắt Âu Dương Tu không cao cho nên quản gia mới không mời hắn vào trong ngồi trước, nhưng mà Tô Triệt cũng không lỗ mãng, lời nói đắc tội với người khác, y không dám nói, chỉ đứng phía sau huynh trưởng không lên tiếng.
Chỉ trong chốc lát tiếng bước chân dồn dập vang lên, cửa lớn mở ra, tiếng cười của Âu Dương Tu truyền đến:
- Hiền chất, ta còn tưởng cháu đã quên ta rồi cơ.
- Tiểu chất nào dám quên thế bá, buổi sáng hôm nay tiểu chất mới xong việc, buổi chiều đến thăm thế bá đây.
- Như vậy còn được!
Phạm Ninh mang một khối long tiên hương đóng gói cẩn thận tặng cho Âu Dương Tu, cười nói:
- Đây là chất thơm sản xuất ở Côn Châu, cháu mang về một cân, một nửa khác cháu tặng tổ phụ rồi, nửa này cháu tặng thế bá.
Âu Dương Tu nhận lấy hít hà, vô cùng vui vẻ nói:
- Long diên hương?
Phạm Ninh gật đầu cười:
- Hi vọng thế bá thích!
- Tiểu tử tốt, Long diên hương ra tay là nửa cân, cháu ở Côn Châu làm tri châu không đơn giản à nha!
- Khiến thế bá chê cười rồi, đây là cháu dùng dao găm đổi lấy từ trong tay người Côn tộc đó, cũng là việc năm trước rồi.
- Tiểu tử cháu có tiền đồ rồi!
Âu Dương Tu không thu nhận Phạm Ninh làm môn hạ của mình nên luôn canh cánh trong lòng, ông cũng không ngờ tiểu tử này vọt quá nhanh, mới 19 tuổi đã đảm nhiệm quan tòng ngũ phẩm, đây là tư thái về sau sẽ làm tướng quốc cũng nên.
Ông lại nhìn huynh đệ Tô thị phía sau cười hỏi: