- Hai vị này là?
- Là bạn của cháu, đều tài trí hơn người, đặc biệt dẫn đến cho thế bá gặp một chút.
Huynh đệ Tô thị vội vàng tiến lên trước khom mình hành lễ:
- Mi Sơn hậu bị mạt học Tô Thức, Tô Triệt tham kiến Âu Dương tiên sinh.
Âu Dương Tu chưa từng nghe qua cái tên Tô Thức và Tô Triệt, tuy nhiên đã là bạn tốt của Phạm Ninh, từ trước đến nay Phạm Ninh chưa bao giờ tiến cử người cho mình, hắn lại đánh giá khá cao, Âu Dương Tu cũng có vài phần hứng thú.
- Chúng ta vào nhà nói chuyện.
Âu Dương Tu nhiệt tình mời Phạm Ninh vào phòng, mọi người đi thẳng đến phòng khách của trung đình, khi Phạm Ninh vào trong phòng khách bỗng nhiên nhìn thấy một mảnh váy bên cửa hông, Phạm Ninh ngẩn ra, hắn chợt nhớ ra Âu Dương Thiến, bản thân mình lần cuối gặp nàng là 6 năm trước, lúc hắn vừa đến kinh thành chuẩn bị tham gia khoa cử năm sau.
Phạm Ninh sở dĩ không quen thân với Âu Dương Thiến là vì tuổi của Âu Dương Thiến lớn hơn hắn 3 tuổi, hắn có thể quen người hơn 5-6 tuổi cũng không sao nhưng Âu Dương Thiến lại không đợi được thời gian lâu như thế, hơn nữa người trong lòng hắn nhận định là Chu Bội, triều Tống không có cách nói lấy hai vợ, nếu như làm thiếp, Âu Dương Tu sẽ cho phép con gái của ông làm thiếp người khác sao? Cho nên việc này không cần nghĩ nữa.
Từ lần đó về sau Phạm Ninh không đi tìm Âu Dương Thiến, Âu Dương Thiến cũng không đến tìm hắn, duyên của bọn họ kết thúc như thế, thoáng một cái 6 năm trôi qua, Âu Dương Thiến có lẽ sớm đã xuất giá rồi.
- Hiền chất mời vào đi!
Âu Dương Tu ở bên trong thúc giục hắn, Phạm Ninh liền thu lại tâm tư nhanh chóng vào phòng khách.
Tuy rằng Phạm Ninh là quan cao tòng Ngũ phẩm nhưng dù sao hắn cũng là vãn bối, hắn không thể ngồi cùng với Dương Âu Tu, huynh đệ Tô thị ngồi phía dưới Phạm Ninh ngồi chỗ trống bên cạnh Âu Dương Tu, một hầu gái dâng trà lên cho bọn họ.
Âu Dương Tu không để ý huynh đệ Tô gia, cười nói với Phạm Ninh:
- Hôm nay khi lên triều Văn tướng công đề xuất tăng cường giúp nạn thiên tai, lý do là Côn Châu áp giải đến 100 vạn lượng bạc, mọi người đều rất ngạc nhiên, mỏ bạc ở Côn Châu rất phong phú sao?
Đại Tống bán vũ khí cho Nhật Bản kiếm được lượng bạc lớn, sự việc còn thuộc loại cơ mật, chỉ có một số trọng thần biết, Cao Nhược Nột tuy rằng cũng biết việc này nhưng y biết qua tướng quốc, y biết việc này nếu như tuyên truyền ra ngoài không phải đánh vào mặt của Phạm Ninh mà là danh tiếng xấu của thiên tử, một khi thiên tử biết là bản thân làm, sợ rằng bản thân sẽ không chịu nổi, cho nên trên việc này Cao Nhược Nột giữ vững im lặng.
Việc này mọi người đều cho rằng Phạm Ninh áp giải ngân lượng về là do Côn Châu sản sinh.
Phạm Ninh cười gật đầu:
- Nơi núi lửa hoạt động mạnh mẽ sản lượng vàng bạc rất lớn, gần phủ Côn Châu có nhiều núi lửa cho nên mỏ vàng và mỏ bạc tương đối nhiều.
- Xem ra Côn Châu thật sự là một nơi đất quým không chỉ sản xuất ngựa còn sản xuất vàng bạc, thật sự là phúc của Đại Tống ta đấy.
Chào hỏi hàn huyên, Phạm Ninh rất rõ hai vị nhân tài bên cạnh lo lắng, hắn kéo chủ đề về, quay lại nói với Tô Thức:
- Tô huynh sao không xin Âu Dương tiền bối chỉ điểm một chút thơ văn?
Hôm nay vì muốn nhờ Phùng Kinh dẫn đến phủ tướng quốc, Tô Thức liền đem một vài tác phẩm của mình bên cạnh, nghe Phạm Ninh nhắc nhở y vội vàng lấy ra một tập thơ văn cung kính đưa lên cho Âu Dương Tu.
- Khẩn xin Âu Dương tiền bối chỉ điểm.
Ở Đại Tống Âu Dương Tu nổi danh thường dẫn dắt hậu bối, phàm gặp được sĩ tử trẻ tuổi có tài học xuất chúng, ông đều sẽ đặc biệt chiếu cố, mười mấy năm qua đều như vậy, điều này khiến cho ông vẫn luôn được giới sĩ tử trẻ tuổi của Đại Tống kính trọng và ngưỡng mộ.
Nhưng bất luận là cái gì thông qua lời đồn đều ít nhiều có sự khoa trương, Âu Dương Tu quả thật rất ưa thích dìu dắt hậu bối, nhưng không phải bất kỳ một sĩ tử trẻ tuổi nào tìm đến ông đều tiếp đãi, nếu nói vậy, ông không cần phải làm chuyện gì, cả ngày tiếp đãi sĩ tử thôi cũng không đủ thời gian.
Đương nhiên không phải ai Âu Dương Tu cũng tùy tiện tiếp đãi, muốn lấy được sự coi trọng của ông, hoặc là bắt lấy thời cơ được ông coi trọng thì cũng nhất định phải có người tiến cử, hơn nữa người tiến cử cũng phải là chí hữu của ông, hoặc là người có địa vị.
Nếu như là hậu bối của ông, nhưng mà địa vị không đủ, bình thường Âu Dương Tu cũng sẽ không cho cơ hội.
Nhưng Phạm Ninh là một ngoại lệ, cũng không phải quan hàm tòng ngũ phẩm của Phạm Ninh khiến ông coi trọng, cũng không phải bởi vì Phạm Ninh là cháu của Phạm Trọng Yêm, mà là bởi vì ông vẫn luôn mang áy náy đối với Phạm Ninh.
Nhưng việc ông đáp ứng thu nhận Phạm Ninh làm môn sinh cuối cùng cũng không thành công.
Đúng là Âu Dương Tu bởi vì trong lòng vẫn mang theo một tia áy náy, vì vậy hôm nay lần đầu tiên Phạm Ninh dẫn người đến nhờ ông chỉ điểm ông cũng không hề từ chối, nhận lấy bản thảo của Tô Thức liền xem rất kỹ lưỡng.
Đầu tiên là thư pháp vô cùng phóng khoáng khiến hai mắt Âu Dương Tu tỏa sáng, trong lòng của ông thầm khen "Chữ đẹp!"
Ông lại xem tiếp hai bài thơ ở phía sau.
"Đầm"
Thúy bích hạ vô lộ, hà niên lôi vũ xuyên.
Quang diêu nham thượng tự, thâm đáo ảnh trung thiên.
Ngã dục nhiên tê khán, long ứng bão bảo miên.
Thùy năng cô thạch thượng, nguy tọa thí tăng thiện.
Một bài khác là "Chùa Nam"
Đông khứ sầu phàn thạch, tây lai khiếp độ kiều.
Bích đàm như kiến thí, bạch tháp khổ tương chiêu.
Dã quỹ tàm vi bạc, thôn cô úy tịch liêu.
Lộ cùng cân phủ tuyệt, tùng quế đắc can tiêu.
Hai bài thơ này là do Tô Thức viết ra trên đường vượt núi, tuy rằng so với các tác phẩm nổi tiếng sau này của y thì kém xa, nhưng cũng đã mơ hồ lộ ra tư chất phi phàm.
Trong lòng Âu Dương Tu âm thầm khen ngợi, cậu thanh niên này có phần thông minh sắc xảo, tuyệt đối có thể thành tài, Âu Dương Tu lại xem hai bài tản văn, lập tức khen lớn, tản văn lấy chủ đề Cao Viễn, lời văn giản dị tự nhiên, khác hẳn so với thể loại hoa mỹ đang rất lưu hành hiện nay, đúng là phong cách tản văn mà Âu Dương Tu khởi xướng.
Khi Âu Dương Tu ngẩng đầu nhìn Tô Thức, trong ánh mắt đã tràn đầy ý cười và khen ngợi không một chút che giấu.
…..
Thời gian tiếp theo cơ bản Phạm Ninh bị bỏ qua, không ngờ Âu Dương Tu dẫn huynh đệ Tô Thức đến thư phòng của mình nói chuyện, tuy rằng cũng gọi Phạm Ninh, nhưng Phạm Ninh lại không có hứng thú phụng bồi người bề trên đọc sách, hắn xin lỗi một tiếng rồi một mình đi dạo bên trong đình.
Bóng dáng vạt áo lúc tiến vào khiến hắn đột nhiên nghĩ đến Âu Dương Thiến, đương nhiên, nữ nhân kia nhất định không phải là Âu Dương Thiến, Âu Dương Thiến hẳn đã sớm xuất giá, cũng hẳn đã có con rồi, sẽ không ở bên trong phủ trạch Âu Dương.
Nhưng Phạm Ninh vẫn muốn biết tình hình gần đây của Âu Dương Thiến một chút, vừa rồi không tiện hỏi Âu Dương Tu, bây giờ hắn đang nhìn xem có thể gặp một nha hoàn để hỏi hay không.