Phạm Ninh đi đến bên cạnh cửa tròn trong đình, vừa rồi hắn nhìn thấy vạt áo ở nơi này nhưng bây giờ đã không có ai, phía trước là một viện nhỏ, bên trong trồng đầy mai, hoa mai đã tàn, trên nhánh cây lơ lửng đầy quả con.
Phạm Ninh vừa muốn đi vào trong thì phía sau bỗng nhiên có người gọi hắn:
- Quan nhân xin dừng bước!
Phạm Ninh quay đầu lại, một người đàn ông trung niên vội vàng chạy đến, đúng là quản gia mà vừa rồi gặp ở cửa, Phạm Ninh quay lại chỉ vào cây mai phía trước cười nói:
- Tôi muốn đi ngắm mai một chút!
- Quan nhân thật xin lỗi, nội trạch ở bên kia!
Phạm Ninh lập tức tỉnh ngộ, nội trạch ở bên kia rồi, bình thường đi đến nhà người ta làm khách căn bản không nên tùy tiện đi vào trong nội trạch, đây là quy củ của khách đến, mặc dù không treo biển, nhưng cũng sẽ không có ai tùy tiện đi loạn, đây là một quy tắc ngầm của tân khách mà không cần phải nói.
Phạm Ninh áy náy vội vàng nói:
- Tôi thật sự không biết, thật xin lỗi!
- Không sao, quan nhân nhất định không biết, tôi chỉ nhắc nhở một chút thôi.
Quản gia biết vị trước mắt này chính là quan lớn triều đình, không phải học sinh đến thỉnh giáo chủ nhân, không phải người mà mình có thể tùy tiện đắc tội.
Quản gia khẽ cười, xoay người muốn đi, Phạm Ninh vội vàng gọi lại:
- Xin chờ một chút!
- Quan nhân còn có việc gì?
Quản gia dừng chân lại cười hỏi.
Phạm Ninh do dự một lát rồi hỏi:
- Thiến cô nương của quý phủ, bây giờ như thế nào rồi?
Quản gia có chút sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng, Phạm Ninh giải thích nói:
- Đã sáu năm tôi không có tin tức của Thiến cô nương, không biết cô ấy đã xuất giá chưa?
Quản gia vỗ vỗ trán:
- Ngài nói là Trưởng cô nương, ba năm trước tiểu nhân đến đây làm quản gia, đúng lúc Trưởng cô nương xuất giá, gả cho con thứ của Vân thượng thư, tuy nhiên…
- Tuy nhiên làm sao?
Phạm Ninh nhìn thấy trong ánh mắt quản gia có một tia buồn bã khiến hắn cảm giác có chuyện không ổn.
Quản gia thương tiếc thở dài:
- Cách ngày thành hôn một tháng, Vân nha nội ngã bệnh, cách ngày thành hôn một ngày thì rời khỏi nhân gian.
- Hả! Vậy ngày kết hôn phải làm sao?
Phạm Ninh kinh hô một tiếng, thời gian qua đời thật không khéo, trước hoặc sau ba ngày thành hôn nếu trượng phu chết, vậy liền mang tiếng xấu khắc chồng rồi.
- Cũng không phải! Lại nói Vân thượng thư thật không tử tế! Bệnh của con hắn nhìn rõ đã không xong rồi, lão gia yêu cầu sửa ngày thành hôn, Vân thượng thư sống chết không chịu, kiên trì muốn dùng tiệc hỉ xung bệnh, cuối cùng con trai vẫn chết trước ngày thành hôn, đây không phải hại cô nương rồi sao?
- Không chỉ như vậy, Vân thượng thư còn trách cô nương nhà tôi khắc chồng, khắc chết con của lão, chạy đến tận cửa cãi lộn, muốn lão gia đền con cho lão, vì thế hai nhà trở mặt.
- Vậy Thiến tỷ có tái giá không?
Tống triều cũng không khích lệ quả phụ thủ tiết mà Tống triều cổ vũ quả phụ tái giá, giống như Âu Dương Thiến chưa chính thức thành hôn đã góa chồng, hoàn toàn có thể tái giá, mới hai mươi tuổi đầu, thời gian sau này còn rất dài!
- Lão gia cũng nghĩ như vậy, năm kia muốn hứa hôn cho con trai của Mai hàn lâm, Mai gia vốn cũng nguyện ý kết thân này, nhưng nghe nói chuyện nhà của Vân thượng thư, cũng đã đưa lễ vật rồi mà lại hủy bỏ hôn sự.
- Năm trước Binh bộ Lục thị lang cũng vốn muốn kết thân gia với lão gia, việc này bị Vân gia biết được, bọn họ phái người đi khắp nơi đồn loạn, Lục gia cũng bị dọa sợ mang hôn thiếp của con trai trở về, bây giờ mỗi người trong triều đều biết chuyện này, ba cửa hôn sự đều không thành, haizz! Chỉ sợ hôn sự cả đời của Trưởng cô nương bị Vân gia hủy hoại rồi.
Trong lòng Phạm Ninh cũng rơi vào buồn bã, tuy rằng danh tiếng của Âu Dương Tu rất lớn, nhưng kỳ thật gia cảnh cũng không khá lắm, hơn nữa thê tử hiện tại cũng không phải mẹ đẻ của Âu Dương Thiến, chính bà ta cũng có mấy người con, làm sao có thể cam lòng bỏ ra nhiều đồ cưới cho Âu Dương Thiến, cuộc sống của Âu Dương Thiến khổ sở rồi.
Lúc này, trong lòng Phạm Ninh khẽ động, chẳng lẽ vạt áo vừa rồi mình mới nhìn thấy thật sự là Âu Dương Thiến sao?
- Trưởng cô nương của các ngươi vẫn ở trong quý phủ sao?
- Đó là đương nhiên, đây là nhà mẹ đẻ cô ấy, cô ấy còn có thể đi nơi nào chứ?
Quản gia nói xong liền chắp tay cáo từ Phạm Ninh.
Trong lòng Phạm Ninh vô cùng khó chịu, hắn muốn trợ giúp Âu Dương Thiến nhưng cũng không biết phải làm như thế nào?
Sau khi do dự thật lâu, hắn đành thở dài, Âu Dương Tu rất đông môn sinh, hẳn là có không ít môn sinh nguyện ý cưới Âu Dương Thiến, chuyện này cha nàng sẽ xem xét, chính mình lo lắng nhiều cũng không có ý nghĩa gì.
Nghĩ vậy, Phạm Ninh xoay người rời khỏi Âu Dương phủ, Âu Dương Tu đối với môn sinh vãn bối cũng không có quy củ gì, đi lại đều khá tự do, Phạm Ninh xem như vãn bối, nếu không, Âu Dương Tu cũng không bỏ qua hắn một bên mà đi mất.
Về phần huynh đệ Tô thị, hôm nay mình cho bọn họ một nhân tình, bọn họ hẳn sẽ không dễ dàng quên mất.
Phạm Ninh vừa mới đi đến cửa lớn liền có người ở đằng sau hô:
- Phạm quan nhân!
Là giọng nói của một tiểu cô nương, Phạm Ninh quay đầu lại, chỉ thấy một nha hoàn mười một mười hai tuổi chạy như bay đến, trên tay cầm một cái mũ mão.
Phạm Ninh dừng bước, lát sau tiểu nha hoàn thở hồng hộc chạy đến nói với Phạm Ninh:
- Phạm quan nhân muốn đi sao?
- Ta còn có chút việc, cô là?
Phạm Ninh nghi ngờ nhìn cô bé.
- Đây là cô nương nhà tôi sai tôi mang cho quan nhân đấy!
Tiểu nha hoàn đưa mũ cho Phạm Ninh, Phạm Ninh nhận lấy chiếc mũ có một lớp lụa mỏng này nhìn, hắn chợt nhớ ra đây là chiếc mũ năm đó mình mua cho Âu Dương Thiến, tuy rằng lụa mỏng đã hơi ố vàng, nhưng vẫn được giữ gìn vô cùng toàn vẹn.
Chỉ là cô ấy đưa mũ cho mình làm gì? Bình thường tuyệt giao người ta mới đem vật cũ trả lại cho đối phương, Âu Dương Thiến hẳn không phải có ý muốn này.
- Vì sao cô nương nhà ngươi trả mũ lại cho ta?
Phạm Ninh không hiểu hỏi.
- Không phải trả lại cho quan nhân, chỉ là để quan nhân nhìn một chút, cô nương vẫn luôn rất quý trọng chiếc mũ này, cho đến bây giờ cũng không nỡ đội.
- Nhìn một chút?
Phạm Ninh bỗng nhiên hiểu rõ, chẳng lẽ Âu Dương Thiến muốn nói rằng mong mình đừng quên cô ấy sao? Vậy vì sao cô ấy không đến gặp mình?
Chỉ số EQ của Phạm Ninh cũng không thấp, Âu Dương Thiến muốn gặp mình nhưng lại không muốn đối mặt với mình, nguyên nhân thì không cần nói cũng rõ.
Trong lòng Phạm Ninh khẽ thở dài, lấy ra một viên minh châu cực phẩm ở trong lòng, cùng với chiếc mũ đều đưa cho tiểu nha hoàn:
- Hạt châu này tặng cho cô nương nhà ngươi, ngươi nói lại với cô ấy, ta chưa bao giờ quên lời hứa với cô ấy.
- Cảm ơn quan nhân!
Nha hoàn nhận lấy mũ và hạt châu rồi hành một lễ vạn phúc đối với Phạm Ninh.
- Chờ một chút!
Phạm Ninh lấy ra một nửa miếng ngọc bội trong túi da đưa cho nha hoàn:
- Miếng ngọc bội này đưa cho cô nương, nếu cuộc sống của cô ấy gặp khó khăn thì mang miếng ngọc bội này đến cửa hàng tiền Chu Ký ở Ngự Nhai lấy bạc.