Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 517 - Chương 515

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 515
 

Phạm Ninh nhớ rõ Âu Dương Thiến từng nói với hắn, mẹ kế đối xử với cô cũng không được tốt, mấy năm này cô không gả đi được, trong nhà cũng không dư dả, mẹ kế tuyệt đối sẽ không đối xử tốt với cô, ở phương diện khác hắn không giúp được cô, nhưng ít ra có thế giúp cô độc lập ở mảng kinh tế, trong tay có tiền thì không cần nhìn sắc mặt của người khác mà sống.

Tuy nhiên ngọc bội kia có thể trực tiếp lấy năm nghìn lượng bạc mà không cần mật lệnh gì, viên minh châu cực phẩm kia cũng giá trị mấy trăm lượng bạc, mong rằng tiểu nha hoàn này cũng đừng nổi lên lòng tham làm ra chuyện có lỗi với chủ nhân.

Phạm Ninh nhìn tiểu nha hoàn một chút, thấy ánh mắt nàng thanh thuần, mặt mày chân chính, tục ngữ nói mạo tùy tâm sinh, từ vẻ bề ngoài có thể nhìn ra cơ bản phẩm tính của một người.

Tiểu nha hoàn này hẳn là không có vấn đề gì, Phạm Ninh lại ngồi xổm xuống nói với tiểu nha hoàn:

- Mang hạt châu và ngọc bội giao cho cô nương nhà ngươi, mang nguyên văn lời nói của ta nói với cô ấy, sau này ta sẽ thưởng lớn, ngươi nhớ kỹ chưa?

- Tiểu tỳ nhớ kỹ, nhất định sẽ giao cho cô nương!

Nàng lại hành một lễ vạn phúc với Phạm Ninh rồi xoay người chạy vào trong phủ.

Phạm Ninh vẫn nhìn tiểu nha hoàn biến mất bên trong cổng lớn, lúc này mới cúi đầu thở dài một tiếng, xoay người rời khỏi Âu Dương phủ.

Lại trôi qua hai ngày, tính toán thuyền lớn chở Minh Nhân cũng đã đến kinh thành, Phạm Ninh quyết định dọn dẹp phủ trạch của mình một chút.

Trong khoảng thời gian này hắn vẫn ở tại quý phủ của Chu Nguyên Phong, hắn một thân một mình, ở trong phủ rộng lớn một mình cũng cảm thấy quá lạnh lẽo.

- Quan nhân, không phải lão gia đã đưa cho ngài xe ngựa trong phủ rồi sao? Vì sao còn phải đi xe bò?

Nhị quản gia Chu phủ nhìn thấy Phạm Ninh đứng ở cổng đợi xe bò không nhịn được cảm thấy kỳ quặc hỏi thăm.

Từ sau khi bị Phạm Trọng Yêm giáo huấn, Phạm Ninh cũng thấy mình có chút phô trương, Chu Nguyên Phong không phải quan viên triều đình, y ngồi xe ngựa hoa lệ sẽ không có ai bàn tán.

Nhưng Phạm Ninh thì không giống như trước nữa rồi, hắn là quan viên triều đình, nếu như quá huênh hoang sẽ bị Ngự sử vạch tội đấy, làm người vẫn nên khiêm tốn một chút.

Phạm Ninh cười ha hả nỏi:

- Gần đây triều đình tra xét nghiêm ngặt, đã ăn cơm triều đình, vẫn nên khiêm tốn một chút.

Tưởng quản gia này đối với mình không tệ, vì vậy Phạm Ninh cũng không muốn lừa gạt ông ta.

Tưởng quản gia bừng tỉnh đại ngộ, lắc đầu nói:

- Kỳ thật có quan hệ gì đâu, những con cháu nhà quyền quý ai không ngồi xe ngựa đi lại, so với ngài bọn họ đều kém xa.

- Vấn đề là ta không phải con cháu nhà quyền quý.

Phạm Ninh cười cười, lại nghĩ đến một việc hỏi:

- Tiểu Đông bây giờ như thế nào rồi?

Tiểu Đông là tiểu nha hoàn trước kia của hắn, sau khi hắn đi Côn Châu không lâu thì cô bé lập gia đình, gả cho một hộ gia đình nhỏ làm đậu hủ ở kinh thành, Phạm Ninh muốn biết tình hình gần đây của cô ấy một chút, dù sao cô ấy cũng đã hầu hạ hắn ba năm.

- Tiểu Đông hả! Hiện tại cô ấy đã làm mẹ, năm trước mới sinh con trai, có ôm đến cho mọi người nhìn, lão gia còn đặt một cái tên cho đứa bé, hẳn giờ rất tốt, mẹ quý nhờ con mà, nghe mẹ của Tiểu Đông nói, người nhà kia đối xử với cô ấy rất tốt.

Nghe nói Tiểu Đông sống không tệ, Phạm Ninh cũng yên lòng.

Lúc này, một chiếc xe bò chậm rãi đi đến dừng ở trước mặt Phạm Ninh, chỉ thấy bên trong xe bò đã có bốn năm người ngồi, điều này khiến cho Phạm Ninh có chút khó chịu, nhiều người chật chội thì cũng thôi đi, mấu chốt là mỗi người đi một nơi khác nhau, vì vậy xe bò sẽ đi đường vòng, thế này phải đến bao giờ mới đến phủ của mình đây?

Tưởng quản gia ở phía sau Phạm Ninh cười nói:

- Quan nhân, nếu không ngài cưỡi ngựa đi! Đi xe bò quá chậm.

Cưỡi ngựa cũng được đó, Phạm Ninh gật gật đầu, khoát khoát tay với người lái xe bò, xe bò liền kẽo kẹt tiếp tục đi.

Không lâu sau, Tưởng quản gia dắt một con ngựa đến, quản gia cũng hiểu được tâm tư của Phạm Ninh không muốn quá phô trương, cũng không chọn mấy con ngựa tốt trong phủ mà tìm một con ngựa vô cùng bình thường.

Phạm Ninh đánh giá con ngựa này một chút, vóc dáng thấp, màu lông hơi tạp, bụng lớn chân ngắn, so với con ngựa Vương Giản Trực kia của mình quả thực kém xa vạn dặm, đúng là một con ngựa tồi, tuy nhiên vẫn có thể cưỡi trong kinh thành.

Phạm Ninh trở mình lên ngựa, quản gia rất hiểu chuyện, y quay đầu nói với một gã sai vặt:

- Đi theo cô gia!

Phạm Ninh cũng không từ chối, hắn quả thật cần một gã tùy tùng giúp hắn trông ngựa và làm việc vặt, hắn liền ôm quyền cười nói với quản gia:

- Đa tạ!

Phạm Ninh giục ngựa rời khỏi Chu phủ đi về phía kinh thành, gã sai vặt thì chạy chậm theo phía sau, đây là chức trách của y, chạy năm năm đã sớm thành thói quen rồi.

Phạm Ninh thấy y rất khá, trong lòng cảm thấy có chút tò mò, liền tăng tốc lên một chút sau đó quay đầu lại nhìn, thấy gã sai vặt vẫn như cũ không nhanh không chậm chạy theo sau, hoàn toàn không bị ngựa bỏ rơi, Phạm Ninh thả chậm tốc độ của ngựa khen:

- Chạy không tồi!

Gã sai vặt hạ thấp người cười nói:

- Đi cùng lão gia đã năm năm rồi, ông ấy cưỡi ngựa rất nhanh, chúng tôi đều có thể đuổi kịp, cô gia có thể chạy nhanh một chút.

Trên đường đi Phạm Ninh có khá nhiều người, vẫn không thể chạy nhanh, cũng chỉ có thể tăng nhanh tốc độ lên một chút.

Phủ đệ của Chu Nguyên Phong nằm ở phía đông bắc ngoại thành, phủ đệ của Phạm Ninh nằm ở phía nam ngoại thành, tuy đều ở ngoại thành, nhưng đi đường ngoại thành khá vòng vèo, đi nội thành chính là đường tắt, Phạm Ninh liền từ cửa đông đi vào nội thành, rất nhanh đi đến phố Ngự Nhai rộng rãi, ở đây tuy người đi đường không ít, nhưng đường lớn, mặt đường cũng rất bằng phẳng, cưỡi ngựa thoải mái hơn rất nhiều.

Hai người dọc theo con phố đi về phía nam, không bao lâu sau liền đến trước cửa Chu Tước, lúc này Phạm Ninh bỗng nhiên nhìn thấy cửa hàng tiền Chu thị ở mặt đông cửa Chu Tước, hắn lập tức nghĩ đến một chuyện, liền nói với nam hầu trẻ tuổi:

- Ta đi đến cửa hàng tiền một chút!

Phạm Ninh quay đầu ngựa chạy về phía cửa hàng tiền ở mặt đông, cửa hàng tiền Chu thị ở Ngự Nhai là cửa hàng tổng, Chu gia cũng mê tín như cửa Chu Tước vậy, bỏ ra một số tiền lớn mua một miếng đất, xây dựng tổng điếm cho cửa hàng tiền Chu thị, tiền ở cửa hàng là tài sản của Chu Nguyên Phủ, Chu Nguyên Phủ vừa công khai nói với Phạm Ninh, mười hai cửa hàng tiền ở kinh thành là đồ cưới cho Chu Bội, Phạm Ninh tất nhiên đối với nó rất để bụng, tuy nhiên hôm nay hắn đến cửa hàng tiền là do vừa nhớ đến sự việc mấy hôm trước.

Giao ngựa cho gã sai vặt, để y ở bên ngoài trông coi, Phạm Ninh đi vào trong cửa hàng tiền, cửa hàng tiền chiếm ba mẫu đất, riêng đại sảnh chiếm đến một mẫu đất, quầy hàng dài đến ba trượng, sau quầy hàng có hơn mười tiểu nhị đang ngồi, khách khứa cũng không ít, phần lớn là thương nhân lấy tiền tiết kiệm.

Bình Luận (0)
Comment