Theo nền kinh tế hàng hóa ngày càng phát triển, cửa hàng tiền bắt đầu xuất hiện tại thời Tùy Đường, lúc ấy gọi là quầy phường, chủ yếu là do mang theo tiền đồng bất tiện, đa số các hoạt động giao nhận tiền đều tiến hành ở quầy phường, cửa hàng tiền của Tống triều cũng chủ yếu là tiền tiết kiệm và các khoản tiền cho vay.
Hơn nữa tiết kiệm không những không có tiền lãi, mà còn phải trả một chút tiền phí bảo quản cho cửa hàng tiền, tuy nhiên tiền phí bảo quản cũng không nhiều lắm, cửa hàng tiền cũng chủ yếu dựa vào khoản tiền cho vay để kiếm lợi nhuận.
Mặt khác có một số cửa hàng tiền có bối cảnh được quan phủ phê chuẩn còn có thể đổi vàng bạc, cửa hàng tiền Chu thị có thể đổi vàng bạc, đương nhiên, phải dựa theo tiêu chuẩn để đổi, nếu tất cả mọi người đều chạy đến đổi bạc, vậy không ai chịu dùng đồng tiền rồi.
Tiêu chuẩn quy định một quan tiền đổi được một lượng bạc, nhưng trên thực tế đi đến cửa hàng tiền đổi bạc, ít nhất phải lấy ra hơn hai trăm văn tiền, trên danh nghĩa gọi là phí thủ tục, nhưng trên thực tế chính là giá đổi của bạc trắng, nếu như đi chợ đen đổi bạc giá sẽ cao hơn.
Cửa hàng tiền dùng giá chuẩn đổi với quan phủ một số lượng bạc nhất định, sau đó tăng giá đổi cho thương nhân, giá trung gian chênh lệch chính là lợi nhuận của cửa hàng tiền.
Vì vậy cửa hàng tiền có thể đứng trong mười vị trí đầu tiên của kinh thành đều là một món kếch sù, bối cảnh sâu, tư bản hùng hậu, danh dự tốt đẹp, tất cả mọi người đều nguyện ý gửi tiền ở trong này, thương nhân cũng nguyện ý tìm họ để vay tiền, mười hai cửa hàng tiền của Chu thị xếp hàng thứ năm ở kinh thành, lợi nhuận một năm khó có thể tưởng tượng được.
Đại trưởng quỹ ở bên trong nhận ra Phạm Ninh, thấy cô gia đến vội vàng mời Phạm Ninh vào phòng của chưởng quỹ uống trà.
- Dương chưởng quỹ, ta đến muốn hỏi một chuyện.
Phạm Ninh uống một ngụm trà nói.
Dương chưởng quỹ cười híp mắt nói:
- Quan nhân là muốn hỏi chuyện nửa miếng ngọc bội kia.
Phạm Ninh giao nửa miếng ngọc bội cho nha hoàn của Âu Dương Thiến, để cô ta giao cho Âu Dương Thiến, hắn vẫn có chút lo lắng, dù sao dùng nửa miếng ngọc bội kia có thể đổi lấy năm nghìn lượng bạc, hắn sợ nha hoàn nảy sinh lòng tham.
Tinh thần Phạm Ninh chấn động:
- Có người đến lấy bạc sao?
Dương chưởng quỹ gật đầu:
- Đến đây vào hôm trước, nhưng đối phương chỉ lấy ba trăm lượng bạc, quan nhân, miếng ngọc bội kia không có vấn đề gì chứ?
- Ngọc bội không có vấn đề gì, nhưng ta muốn biết là ai đến lấy bạc?
- Là một tiểu nương tử mười một mười hai tuổi, hẳn là một nha hoàn, chủ nhân của cô ta ở bên ngoài không vào, tôi đặc biệt đi ra bên ngoài hỏi thăm chủ nhân, là một thiếu phụ vô cùng xinh đẹp, ước chừng hai mươi tuổi, không có ai đi cùng, ngồi một mình trên xe bò, cô ấy nói là quan nhân cho cô ấy ngọc bội.
- Có phải ở giữa ấn đường có một nốt ruồi đỏ?
- Đúng vậy!
Tâm tình Phạm Ninh buông lỏng, đúng là Âu Dương Thiến rồi, trong lòng Phạm Ninh không nhịn được cảm thấy khó chịu, với tính cách của Âu Dương Thiến, nếu không phải cuộc sống thật sự khó khăn, cô ấy chắc chắc sẽ không đến lấy bạc.
Đương nhiên, Âu Dương Tu sẽ không ngược đãi con gái, nhưng vợ ông thì chưa chắc, Âu Dương Thiến chịu ủy khuất cũng sẽ không dễ dàng đi nói với phụ thân.
Trong lòng Phạm Ninh âm thầm thở dài, hắn lại lấy ra nửa miếng ngọc bội khác, trong này có năm ngàn lượng bạc tiền hoa hồng Phạm Thiết Qua đưa cho hắn, hắn giao ngọc bội cho Dương đại trưởng quỹ nói:
- Năm ngàn lượng bạc trong này cùng với năm ngàn lượng bạc ở nửa miếng ngọc bội kia, tổng cộng một vạn lượng, chỉ cần là nữ tử trẻ tuổi kia đến lấy bạc, muốn lấy bao nhiêu thì cứ đưa cho cô ấy, người khác không đưa.
Dương đại chưởng quỹ tuy không biết nữ nhân trẻ tuổi đó có quan hệ như thế nào đối với cô gia, nhưng y cũng không phải là người nhiều chuyện, y gật gật đầu:
- Quan nhân ngồi nghỉ một lát, bây giờ tôi đi xử lý!
Cửa hàng tiền có sổ sách đăng ký, bình thường là tra cứu theo họ tên, đối với khách hàng lớn có tiền tiết kiệm lớn hơn một nghìn quan tiền thì có một tấm thẻ đăng ký đặc biệt, Dương đại chưởng quỹ rất nhanh tìm được tấm thẻ của Phạm Ninh.
Vốn dĩ Phạm Ninh gửi hai vạn hai nghìn lượng bạc, phụ thân hắn Phạm Thiết Chu lấy một vạn lượng bạc xử lý chuyện hôn lễ, lần này lại cho nữ tử kia một vạn lượng bạc, Phạm Ninh hắn chỉ còn lại có hai nghìn lượng bạc.
Dương đại chưởng quỹ mơ hồ đoán được, nữ tử này và cô gia có quan hệ đặc biệt, nếu không cũng không thể hào phóng như vậy.
Nhưng Dương đại chưởng quỹ lại không thể tưởng tượng được, Phạm Ninh hiện giờ đã coi nhẹ tiền bạc, hắn có hai vạn khối đá Điền Hoàng cực phẩm, tài phú hạng này khiến cho người khác không cách nào theo kịp.
Huống chi phía bên huynh đệ Minh Nhân Minh Lễ hắn còn có ba phần hoàng kim, vậy ít nhất cũng phải ba vạn lượng vàng, trên danh nghĩa là của Chu Bội, nhưng thực tế chính là của Phạm Ninh đấy.
Hơn nữa Chu gia sắp cho Chu Bội đồ cưới lớn, trên thực tế của cải của Phạm Ninh khó mà tưởng tượng được, một vạn lượng bạc đối với người bình thường chính là cả đời khó có thể chạm đến, nhưng đối với Phạm Ninh cũng chỉ là mây bay.
Từ cửa hàng tiền đi ra, Phạm Ninh liền đi đến phủ ở cạnh cầu Hồng Kiều, kể từ khi rời kinh thành đến Côn Châu, hắn cũng không trở lại nơi đây, chớp mắt cái đã hơn hai năm rồi, ngày đầu tiên trở về, hắn không mang chìa khóa, không có cách nào để đi vào cửa.
Hôm nay cửa chính không khóa trái, bà quản gia của Chu phủ đang dẫn theo hai mươi mấy đầy tớ quét dọn phủ, các nàng sáng sớm đã tới rồi, lúc này đã sắp quét dọn xong rồi.
Thực ra kinh thành cũng có người chuyên làm quét dọn, tuy nhiên không phải là người của một hãng quét dọn nào đó, mà là thông qua người môi giới, người môi giới tìm được sẽ giới thiệu và tìm ra những người có chuyên môn quét dọn, ước định được thời gian và địa điểm, người nọ sẽ dẫn theo hơn mười vú già tới phủ quét dọn.
Không những phụ trách người quét dọn mà người làm vườn, người chăn ngựa... người môi giới đều có thể tìm được, chỉ cần chịu bỏ tiền, tất cả mọi mặt đều được an bài thỏa đáng.
Dĩ nhiên, Chu phủ có đầy đủ nhân công, người quét dọn, người làm vườn, người chăn ngựa, vì thế Phạm Ninh cũng không cần ra ngoài để tìm người nữa.
Phạm Ninh để cho người hầu dẫn ngựa chờ ở sườn viện, hắn tự mình đi vào cửa chính. Trước mặt hắn là một bức bình phong cao tới một trượng hai, rộng chừng hai trượng, đây là từ nông thôn Phong Châu huyện đào tới, sau đó mới biết là thợ thủ công nổi tiếng Trịnh Diên Huân đầu thời Tống dùng ba khối đá hoa cương bước đầu ghép thành bức tranh mai vàng, bức bình phong này ít nhất cũng có giá bạc triệu, so với phủ của Phạm Ninh cũng không kém bao nhiêu.
Vòng qua bức bình phong, phía trước là một rừng cây, ở giữa là con đường rộng được làm bằng đá phiến, hai bên đường có tất cả ba mươi cây cả mai và đào, sai trĩu quả, có một con đường nhỏ để cho mọi người có thể đi vào ngắm hoa, hái quả, có hai người làm vườn đang ở trong rừng cây tỉa nhánh cây.