Xuyên qua con đường được làm bằng phiến đá, liếc mắt có thể nhìn thấy vẻ hùng vĩ mà không mất đi sự tinh xảo của Thúy Vân lầu. Thúy Vân lầu vốn tên là Dũng Liệt lầu, rất phù hợp với khẩu vị của nguyên chủ nhà Dương gia, nhưng Phạm Ninh không thích cái tên này nên đã lấy tên đá Thúy Vân để đặt tên cho nó, cái tên Thúy Vân lầu bắt đầu có từ đó.
Khối đá kia được cho là khối đá Thúy Vân đầu tiên ở kinh thành được đặt sừng sững trước Thúy Vân lầu. Kinh thành là nơi các loại đá quý hội tụ. Mỗi năm xuân về, đều phải bình chọn ra tên của mười loại đá. Từ năm trước, đá Thúy Vân trong phủ Phạm Ninh đã liên tiếp đứng đầu trong ba năm.
Dĩ nhiên, điều này có liên quan đến Chu Nguyên Phủ, ông cũng là thành viên của hội chuyên tìm đá quý. Mỗi năm đều hết lòng vì Thúy Vân phong, khiến cho Thúy Vân phong có thể trở thành kinh thành đệ nhất đá quý.
Cũng là do đương kim hoàng thượng tâm tư khoan dung, đức độ, nếu như sau này Huy Tông Triệu Cát lên nắm quyền, sớm đã ra lệnh cưỡng chế Phạm Ninh tiến cống rồi, Thúy Vân phong làm sao còn có thể đứng sừng sững trong phủ Phạm Ninh nữa.
Tuy nhiên Phạm Ninh cũng không cảm thấy kì lạ, Thúy Vân phong là tình cảm cả đời của người yêu đá Chu Lân, đó là kho báu trong hàng ngàn viên đá trong bộ sưu tập của ông ấy, có thể đứng thứ nhất trong kinh thành cũng không có gì là lạ.
Chỉ tiếc hai người con của Chu Lân chỉ thích tiền, chúng không biết gì về đá quý, sau khi Chu Lân qua đời, mười ngày sau liền đem hơn mấy ngàn tảng đá được Chu Lân cất giữ, đóng gói bán cho Chu Nguyên Phủ với giá mười vạn quan tiền, bao gồm cả Thúy Vân phong.
Theo như lời Chu Nguyên Phủ, Thúy Vân phong khi đến kinh thành sẽ không dừng lại ở mười vạn quan, phải biết rằng, tòa phủ mười mẫu trong nội thành đã là mười vạn quan rồi. Đối với những nhà quyền quý có cả hàng trăm phủ, dùng một phủ mà đổi lấy tảng đá đứng nhất kinh thành tuyệt đối là một cuộc mua bán có lợi.
Tuy nhiên không biết Chu Bội thuyết phục tổ phụ như thế nào thì ông mới mang Thúy Vân phong tặng cho nàng. Hiện tại vẫn cứ không nhận ra, phải biết rằng, vì khối đá Thúy Vân phong này, Chu Nguyên Phủ ước chừng quấn lấy Chu Lân mười năm, ngày Thúy Vân phong rốt cuộc về tay Chu Nguyên Phủ, ông cực kì hưng phấn, uống đến say mèm.
Phạm Ninh thưởng thức Thúy Vân phong một lát, đang chuẩn bị đi về phía sau viện, lúc này, một gã gia đinh của Chu gia vội vàng hấp tấp chạy đến, liếc mắt thấy Phạm Ninh, lập tức thở phào một hơi:
- Cảm tạ trời đất, quan nhân quả nhiên ở trong này?
Gã vội vàng phất tay hô lớn:
- Quan nhân, lão gia nhà ta bảo ta nói với ngài, thuyền lớn của Bình Giang phủ đã đến bến thuyền chùa Đại Tướng Quốc rồi.
Mặc dù tên gia đinh nói không rõ ràng nhưng Phạm Ninh lại rất rõ, phụ mẫu của hắn đến rồi, Chu Bội và tổ phụ Chu Nguyên Phủ cũng tới rồi.
Phạm Ninh cũng bất chấp bây giờ không thể gặp Chu Bội, hắn vội vàng chạy đến sườn viện, thấy thằng nhóc hầu đang ngồi nghỉ trên bậc thang, liền lập tức chỉ bảo:
- Dẫn ngựa đến đây, đi bến thuyền chùa Đại Tướng Quốc!
Bến thuyền ở Chùa Đại Tướng Quốc chính là phía bắc của kỳ thạch quán, cách phủ của Phạm Ninh ước chừng khoảng năm sáu dặm, không tính là xa.
Không bao lâu, Phạm Ninh chạy gấp tới đường Thư Uyển, đi theo hắn là thằng nhóc người hầu, từ trước đến nay khi gió nhẹ mưa phùn bỗng nhiên biến thành bão tố, gã mãnh liệt đi theo, mệt mỏi thở không ra hơi.
Đi ngang qua kì thạch quán, Phạm Ninh xoay người xuống ngựa, hướng kì thạch quán bước nhanh tới, vừa mới tới cửa liền nghe thấy âm thanh của mẫu thân Trương Tam Nương.
- Nhị Lang, hình như cửa tiệm này so với lần trước đến thì lớn hơn!
- Đại tẩu, bên cạnh bị chúng ta mua lại rồi, khai thông chính là kiểu dáng này.
- Chẳng trách lại rộng như vậy, đúng rồi, A Ninh bây giờ đang ở đâu rồi?
- Nương, con ở đây!
Phạm Ninh bước nhanh tiến vào căn phòng, chỉ thấy người ngồi trong phòng, ngoại trừ phụ mẫu và muội muội, cả nhà tam thúc cũng tới, còn một cô nương trẻ tuổi, đang ôm một đứa bé, đoán chừng là vợ con của tứ thúc.
Vài ngày trước trở về, Phạm Ninh nghe phụ thân nhắc tới tứ thúc, tứ thúc sau khi bị kiện tính khí thay đổi. Lúc đầu biết nhận lỗi, được Chu Nguyên Phủ rất coi trọng, hiện tại nhậm chức chưởng quỹ trong cửa hàng tiền của Chu thị, quản lý cửa hàng tiền của Chu thị, ngoại trừ kinh thành.
Trong phòng trừ người trong nhà ra, người của Chu gia một người cũng không thấy, hẳn là đã được Chu Nguyên Phong đón về rồi, dù sao cũng chuẩn bị thành hôn, một số phép tắc không thể không nghe theo, đây cũng không phải Chu Nguyên Phong không muốn mời người Phạm gia tới Chu phủ.
Phạm Ninh tiến vào cùng mọi người gặp mặt, Trương Tam Nương lôi kéo thiếu phụ ôm đứa trẻ, giới thiệu với hắn:
- Đây là tứ thẩm của con, cũng là người Ngô Giang, đứa nhỏ là Phạm Chính, con của tứ thúc con, cũng là em họ con.
Phạm Ninh vội vàng hướng tứ thẩm khom mình thi lễ:
- Tiểu chấp thỉnh an tứ thẩm!
Nhà mẹ đẻ Vương thị tuy rằng điều kiện không tệ, nhưng cũng chỉ là địa chủ ở nông thôn, chưa thấy hết cảnh đời, dọc đường đi nàng liền nghe nói đứa cháu này của trượng phu là quan lớn ở triều đình, không phải người thường, nàng đỏ bừng cả khuôn mặt, lắp bắp nói:
- Không được, ta không đảm đương nổi cái lễ này!
Trương Tam Nương cười nói:
- Thím là bề trên, có cái gì mà không đảm đương nổi!
Bà lại hướng mọi người nói:
- Nếu A Ninh đến đây rồi, chúng ta liền đi đi thôi!
Nói xong, bên ngoài liền có năm chiếc xe bò đến, cũng là Minh Nhân đi tìm xe đến, mọi người lần lượt lên xe, chuẩn bị đi tới phủ của Phạm Ninh. Lúc này, Phạm Thiết Chu đi lên trước vỗ vỗ bả vai nhi tử cười nói:
- Tổ phụ tổ mẫu tuổi đã cao, đích thực không tới được, tổ mẫu của con nói, tâm nguyện duy nhất của bà là sớm được bế một thằng chắt trai.
Phạm Ninh biết rằng tổ mẫu quả thật thân thể không tốt, nhưng tổ phụ vẫn rất khỏe mạnh, ngồi thuyền chắc hẳn không có vấn đề gì, chỉ có điều tính tình ông luôn luôn lạnh nhạt, hơn nửa năm trước đi theo Nhị thúc vào kinh chơi một tháng, không muốn tới tham gia hôn lễ của chính mình cũng là điều bình thường.
Phạm Ninh cười cười:
- Tổ phụ tổ mẫu vẫn nên giữ gìn thân thể, những cái khác đều không quan trọng.
- Nói đúng, bọn họ trường thọ chính là phúc khí của vãn bối chúng ta rồi.
Phạm Thiết Chu cũng lên một chiếc xe bò, Phạm Ninh lại phát hiện không có hành lý, hắn vội vàng hỏi:
- Nhị thúc, hành lý của bọn họ đâu?
Phạm Thiết Qua cười nói:
- Hành lý còn ở trên thuyền, đồ đạc này nọ nhiều lắm, ta sẽ tìm mấy chiếc xe lừa mang đồ đạc chuyển đến, mọi người đi về trước đi! A Nhân, con cũng đi, giúp đỡ A Ninh.
- Đã biết!
Minh Nhân và Phạm Ninh ngồi trên chiếc xe bò cuối cùng, xe bò hướng về thành nam chạy tới.
- Minh Nhân, chỗ hàng kia xử lí như thế nào?
Trên xe ngựa, Phạm Ninh thấp giọng hỏi.
Minh Nhân thăm dò nhìn phu xe, thấp giọng nói với Phạm Ninh:
- Các hàng hóa kia đều bị cửa hàng tiền nhà họ Chu thu rồi, tất cả hàng hóa đều đổi thành bạc.