Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 520 - Chương 518

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 518
 

Minh Nhân dùng ngón tay chỉ số 6, ý là sáu trăm ngàn lượng bạc, y lại nói:

- Lão gia cho huynh lấy ba phần khoản chứng cớ, Chu Bội nói nàng lấy một phần đưa cho đệ, nói đệ cầm.

Hơn sáu vạn hai vàng vụn, sau khi loại bỏ các loại tạp chất đã không đến sáu vạn hai. Chu Nguyên Phủ cho bọn hắn tính ra là sáu trăm ngàn lượng bạc, thực ra là tính cả giá chênh lệch vàng bạc, cũng không có kiếm tiền của bọn hắn. Tiêu chuẩn mặc dù là một lượng vàng đổi mười lượng bạc, nhưng bởi vì hoàng kim rất ít, rất khó đổi được, Chu Nguyên Phủ cũng suy xét đến điểm này, đem đổi giá cả cao lên một chút.

Minh Nhân lấy ra một nửa khối ngọc bội đưa cho Phạm Ninh:

- Ba huynh đệ chúng ta đem bạc đổi ra chia đều, bằng này có thể đổi được bạc ở cửa hàng tổng ở Bình Giang phủ, tự đệ giữ cẩn thận.

Sáu trăm ngàn chia ba thành mười tám vạn, Minh Nhân cho thêm hai vạn.

Phạm Ninh không đón lấy, hắn cười cười nói với Minh Nhân:

- Huynh quên những lời đệ đã nói với huynh rồi sao? Phải đầu tư bãi thuyền và bến thuyền, tạo ra một đoàn thuyền viễn dương của Phạm gia, số tiền này coi như là một phần đầu tư của đệ, mặt khác, tổ phụ của Chu Bội tính cho Chu Bội hai mươi chiếc thuyền biển vạn thạch làm của hồi môn.

- Ta không nghe lầm chứ!

Minh Nhân cười nói:

- Đưa cho tôn nữ hai mươi chiếc thuyền biển làm của hồi môn?

- Cái kia chính là cho ta, chỉ là lý do mà thôi, hai mươi chiếc thuyền biển cỡ lớn này cũng là phần đầu tư của ta.

Minh Nhân suy nghĩ một chút nói:

- Cho dù là tạo ra đoàn thuyền cũng không cần phải đem hết tài sản quăng vào đi, có hai mươi chiếc thuyền lớn, đệ chỉ cần bỏ vào một nửa tiền là đủ rồi, coi như đệ ba phần, trở về Minh Lễ ở Côn Châu khai thác mỏ, ta đến phụ trách bến thuyền, cái này coi như là sự nghiệp của ba huynh đệ chúng ta rồi.

Minh Nhân lại lấy ra một miếng ngọc bội khác đưa cho Phạm Ninh, thấp giọng nói:

- Trong này có ba vạn quan tiền, đệ cầm lấy, những cái khác đệ đừng quản nữa.

Phạm Ninh xấu hổ vì vừa lúc trong túi rỗng tuếch, hắn cũng không khách khí, nhận luôn.

Hắn lại nói với Minh Nhân:

- Hôn lễ ngày đó, Phú tướng công muốn tới, ta sẽ đến trước chào hỏi, đến lúc đó huynh tìm ông ấy nói mấy câu, xin chứng nhận khai thác quặng sẽ không còn là vấn đề lớn nữa.

Minh Nhân cười khoát tay:

- Loại chuyện nhỏ nhặt này cũng không cần phải tìm Phú tướng công, triều đình rất quen thuộc với khu mỏ quặng. Triều đình cổ vũ tư nhân lấy quặng, chứng nhận khai thác quặng rất dễ xử lý, đệ cũng đừng quản chuyện này nữa.

- Vậy tùy huynh, thực sự xử lý không được thì hãy đến tìm đệ.

Thật ra còn một số chi tiết muốn nói, tỷ như tỉ lệ vàng vụn, giá thị trường... chỉ là có phu xe ở phía trước đánh xe, những lời này không tiện nói ra.

Minh Nhân liền chuyển hướng cười nói:

- Không nghĩ tới gỗ hổ phách thật đúng là đáng giá, ta còn đang phát sầu vì không biết nên xử lý như thế nào, kết quả là cha ta đã muốn toàn bộ, vấn đề là không biết khi nào thì đưa tiền cho ta, thật không biết cha ta có đưa hay không ấy chứ!

- Chủ yếu là trong tiệm dùng tiền địa phương tương đối nhiều, triều đình quản lý đá Điền Hoàng, Nhị thúc liền muốn mua vài mỏ quặng ở núi Thọ Sơn, lại muốn đi Đặng Châu mua quặng ngọc, trên trướng tiền tương đối eo hẹp, vốn cấp cho ta tiền lợi nhuận là ba vạn quan, cuối cùng chỉ đưa năm nghìn hai, cũng đừng làm khó dễ cha huynh.

- Ta chỉ nói mà thôi, ai dám làm khó dễ ông ấy! Năm trước tiền gửi bán minh châu và san hô cũng chưa đưa cho ta, ta cũng như nhận rồi đấy thôi?

Mấu chốt là trên tay Minh Nhân đã có hai trăm ngàn lượng bạc, y mới có thể ăn nói lưu manh như thế, nếu như trong tay y không có tiền, không đưa tiền cho y xem? Đã sớm nhảy lên rồi, cho dù là cha y cũng không ngoại lệ.

Xe bò dừng trước cửa phủ Phạm Ninh, Minh Nhân vội vã muốn xuống xe để trả tiền, nhưng lại bị Phạm Ninh ngăn lại:

- Chúng ta mướn ba chiếc xe tốt, để cả nhà có thể đi chơi một chút ở kinh thành!

Minh Nhân lập tức hiểu ra, cười nói:

- Nếu đệ không nhắc, ta cũng quên mất. Yên tâm đi, ta sẽ sắp xếp chu đáo.

Y bước nhanh xuống tính tiền, phủ Phạm Ninh ngoại trừ phụ mẫu ra, lão Tam, lão Tứ đều là lần đầu tiên tới. Mọi người nhìn một chút bức bình phong, sau đó chuyển tới đình viện, lập tức kinh hãi một phen. Đương nhiên, họ kinh ngạc không phải là vì Thúy Vân phong mà là vì sự hùng vĩ của Thúy Vân lầu và cách sắp đặt rất riêng biệt của nó.

Mang Thúy Vân lầu cao năm trượng vào đây cũng chỉ có thư phòng của Thái học mới có thể so sánh, nhưng cũng không thể muốn đem phòng xá xây cao đến bao nhiêu thì xây bằng đấy cao, bằng không những phú thương lớn đã xây nhà lầu chọc trời rồi.

Giống như thương gia và những người phú quý nhiều nhất chỉ có thể xây hai đến ba tầng lầu, tiêu chuẩn là không vượt quá tường trong nội thành, mà tường trong nội thành chỉ có hai trượng, muốn xây Thúy Vân lầu năm trượng là điều không thể. Chỉ có thể được sự đồng ý của người trong triều đình thì mới có thể xây được, thường là miếu hoặc là phủ đệ của người quyền quý mới nhận được sự đồng ý.

Thúy Vân lầu của Phạm Ninh thực ra tên là Dũng Liệt lầu của Dương gia, được tu sửa theo lầu Vạn Thắng ở trong cung. Sau khi Phạm Ninh tiếp nhận, nếu không phải do sự đồng ý của hoàng đế, hắn cũng phải dỡ phủ này xuống, đó là vinh hạnh của Dương gia, Phạm Ninh mua lại chỗ này cũng chưa chắc có thể tiếp tục kế thừa.

Chính bởi vì tu sửa lầu cao không dễ dàng cho nên mở ra bố cục đình viện như thế này rất ít. Người bình thường thường xây hai tầng lầu, xung quanh trồng đầy rừng cây, những thứ đó chính là lãng phí.

- Thích chứ!

Trong lòng Trương Tam Nương có chút đắc ý nói:

- Ở trong vẫn còn phòng trống, nếu như mọi người thích thì mấy ngày ở kinh thành liền ở đây đi.

Phạm Thiết Ngưu vẫn chưa nói gì, ba đứa con của y đều reo hò, nhảy dựng lên. Ở loại nhà như thế này, có đứa trẻ nào mà không thích?

Phạm Thiết Chu không có hé răng nhưng sắc mặt không được tốt, Trương Tam Nương làm như không thấy.

Trương Tam Nương cùng với trượng phu cũng từng vì chuyện này mà xảy ra tranh chấp, Trương Tam Nương phản đối người Phạm gia vào phủ ở, cũng không phải bà lòng dạ hẹp hòi mà là nhi tử sắp thành hôn, trong lúc này cũng không thể để người ngoài vào ở được.

Cũng là bởi vì phòng ốc trong phủ cũng không nhiều, có hai phòng bên trái và bên phải, ở giữa có một lầu được dựng bên trên mặt nước. Trương Tam Nương không muốn nhi tử của mình khi động phòng, xung quanh vẫn còn có người khác, cho dù là thân thúc phụ cũng không được.

Phạm Thiết Ngưu dù sao cũng là một người đàn ông nông thôn ở Ngô huyện, không quá chú trọng đến việc riêng tư, cũng không hiểu hết các lý lẽ, chủ nhà sắp xếp cho y ở đâu thì y ở đó?

Nhưng thái độ của Trương Tam Nương lại rất kiên quyết, đây là chuyện thành hôn của nhi tử, cũng không phải là Phạm Thiết Chu ông mời khách, hơn nữa đây là nhi tử tự bỏ tiền mua phủ. Phạm Thiết Chu ông một đồng cũng không bỏ ra, đừng nói đến tư cách sắp xếp cho người nhà ông ở trong đây?

Bình Luận (0)
Comment