Thông thường mà nói, đồ cưới của nhà gái hẳn là khi nhà trai hạ lễ vật thì cùng lấy ra, nhưng hai bên đều là môn đăng hộ đối, hoặc là biết gốc rễ của nhau rồi, danh sách đồ cưới cuối cùng đưa ra cũng không sao. Chu gia gả con gái, có thể lấy ra duy nhất chính là của cải rồi, cho nên ở điểm này Chu gia cũng rất cẩn trọng.
Danh sách đồ cưới của Chu Bội dày một chồng không nói đến những loại như đồ trang sức, châu báu thuý ngọc, tơ lụa... chí ít có mấy trăm hòm, mấu chốt là bất động sản, đây mới là phần chính.
- Phụ thân vẫn muốn ở tại trấn Mộc Đổ sao? - Chu Hiếu Vân nhỏ giọng hỏi.
Chu Nguyên Phủ lắc đầu:
- Ta là người của Chu thị, lại là con trưởng, dĩ nhiên muốn ở lại nhà cũ lâu một chút, canh giữ phần mộ của cha mẹ. Năm đó chuyển đi khỏi Mộc Đổ cũng là do tổ mẫu con tín ngưỡng Linh Nham Tự, đợi sau khi A Bội thành hôn, ta liền trở về Ngô Giang.
- Một khi đã như vậy, tại sao không mang phủ ở trấn Mộc Đổ cho A Bội?
Phủ ở trấn Mộc Chắn chiếm khoảng hai trăm mẫu, là phủ khác của Chu Nguyên Phủ, ông tính toán cho đứa cháu thứ hai Chu Nghị. Chu Nguyên Phủ có bốn người con trai và hai người con gái, bốn người con trai trước sau sinh cho ông mười mấy cháu trai, cháu gái, Chu Bội là đứa cháu gái thứ ba, cũng là đứa cháu mà ông thích nhất, vẫn luôn dẫn theo bên mình.
Trưởng tôn Chu Triết, sinh ra thiếu dưỡng khí, làm cho đầu óc không tốt lắm, chỉ có thể nuôi dưỡng ở trong phủ.
Thứ tôn Chu Nghị cũng là do Chu Hiếu Vân sinh, y trên thực tế cũng là trưởng tôn, đã học xong Thái học, được sự ân điển của hoàng đế, ban thưởng đồng tiến sĩ, được Chu Nguyên Phủ trợ giúp, được hàm quan cửu phẩm, hiện tại đảm nhiệm ti sĩ ở phủ Bình Giang, trước mắt ở tại huyện Trường Châu, thê tử của y là nữ nhi Cố gia giàu có ở Ngô huyện, Chu Nguyên Phủ muốn đem phủ ở trấn Mộc Đổ đưa cho y.
Chu Nguyên Phủ tiến hai bước hỏi Chu Nguyên Phong:
- Đệ cảm thấy thế nào?
Chu Nguyên Phong trầm tư giây lát nói:
- Trong kho hàng này Minh Nhân, Minh Lễ luôn thường dùng, theo ta được biết, phần lớn vật phẩm bên trong đều là của A Ninh, ta đồng ý với ý kiến của Hiếu Vân, lại nói, Nghị nhi làm quan ở huyện Trường Châu, trên cơ bản không thể đi trấn Mộc Độ, nếu như đem phủ kia đưa cho nó, cuối cùng cũng là đưa cho Cố gia, huynh nói xem người nhà họ Phạm ở tại trấn Mộc Đổ sẽ nghĩ như thế nào?
- Đệ nói đúng, ta tính vẫn chưa chu toàn, cái phủ này liền đưa cho Bội nhi làm đồ cưới đi, còn có mấy nghìn mẫu đất và vài cửa hàng cũng đưa cho Bội nhi.
Chu Hiếu Vân nhìn danh sách đồ cưới lại nói:
- Phụ thân định đem ngân hàng của Chu thị ở kinh thành cũng làm đồ cưới luôn sao?
Chu Nguyên Phủ liếc mắt một cái nhìn nhi tử:
- Đây là chuyện ta sớm đã quyết định rồi, ta cũng đã nói qua với phụ mẫu A Ninh rồi, con lại có ý kiến gì?
- Hài nhi cảm thấy đồ cưới có phải quá lớn hay không, phụ thân có 5 cháu gái, mười hai cháu trai đó!
Chu Hiếu Vân cũng không phải không đau lòng cho nữ nhi của mình, chính là bởi vì Chu Bội là con gái của y, y mới khó xử, dưới y còn có ba huynh đệ, mười mấy cháu trai cháu gái, phụ thân đem những tài sản trọng yếu này đều đưa cho nữ nhi của mình, chắc chắn ba huynh đệ kia nhất định sẽ bất mãn.
Chu Nguyên Phủ cười lạnh nói:
- Triệu Tông Thực muốn đem muội muội của mình gả cho Phạm Ninh, Phạm Ninh không đồng ý, Tào lão gia cũng muốn đem tôn nữ gả cho Phạm Ninh, Phạm Ninh cũng không hồi âm, một lòng muốn Bội nhi gả cho hắn, nếu như những tôn nữ khác cũng đạt được trình độ như thế, ta cũng không keo kiệt.
Nói rồi Chu Nguyên Phủ nhìn Chu Hiếu Vân nói:
- Con không biết đi! Lễ vật đính ước của A Ninh là một viên dạ minh châu, không phải huỳnh thạch, chính là dạ minh châu, đây chính là viên dạ minh châu ngoại trừ hoàng thất ra chỉ có đúng một viên, có thể nói là vật báu vô giá, khi đó Bội nhi vẫn là nữ nhi của Chu gia ta, khí thế của A Ninh lớn như thế, chẳng lẽ Chu Nguyên Phủ ta còn có thể thu hồi lại lời đã nói, con không cần mặt mũi, nhưng ta còn muốn giữ cái mặt mo này!
Chu Hiếu Vân bị phụ thân trách cứ, đỏ bừng cả khuôn mặt, khom người nói:
- Hài nhi biết tội!
Chu Nguyên Phủ hừ một tiếng:
- Con là tầm nhìn thiển cận, không làm được đại sự!
Lòng Chu Hiếu Vân chua xót, y làm sao biết được chuyện này? Chức quan của con rể cũng sắp gần bằng mình rồi, y làm sao còn để ý lễ vật này của nữ nhi nữa, mấu chốt là những lễ vật này không phải của Chu Hiếu Vân y mà là của phụ thân y!
Phụ thân có bốn người con trai, chính mình lại là đứa con cả, y sao có thể không biểu lộ thái độ một chút, phải biết rằng tài sản đáng giá nhất của phụ thân là ngân hàng của Chu thị, mà ngân hàng của Chu thị chính là hai mươi ngân hàng tinh hoa trong kinh thành, phụ thân cứ như vậy vung tay lên liền đưa cho nữ nhi của mình rồi, các huynh đệ khác nghĩ như thế nào?
Chu Nguyên Phong ở bên cạnh cười nói:
- Lo lắng của Hiếu Vân có thể lý giải, tốt nhất đại ca triệu tập những người cháu kia nói rõ một chút, toàn gia thống nhất, để tránh tương lai có sự ngăn cách giữa các huynh đệ.
- Có gì mà thảo luận!
Chu Nguyên Phủ trừng mắt cả giận nói:
- Chu gia vô cùng nghèo sao? Ngân hàng trên thiên hạ tổng cộng có tám mươi sáu cái, có hơn một trăm tòa bất động sản ở các nơi, quanh kinh thành còn có bảy phủ lớn, ruộng hơn vạn khoảnh, tiền trong kho mười triệu quan, hoàng kim bạc trắng càng không nói hết, còn có nhiều vật quý báu như vậy, tài sản nhiều như vậy còn chưa đủ cho bọn chúng chia à? Lần này ta đã quyết định, ai dám dông dài một câu, ta hủy bỏ quyền kế thừa của đứa ấy, một đồng tiền cũng không cho!
Chu Nguyên Phong cũng không biết nói gì nữa, trên thực tế trong lòng ông cũng sáng tỏ một chút, chính ông cũng như thế, lễ vật ông đưa cho Chu Bội chính là hai mươi chiếc thuyền biển vạn thạch, Chu Bội làm sao cần những thứ này, ông cũng là mượn lý do Chu Bội xuất giá mà đưa cho Phạm Ninh, Chu Nguyên Phong cũng coi trọng Phạm Ninh, đánh một ván bạc lớn trên người hắn.
- Chuyện đó cứ quyết định như vậy đi, ngoại trừ đưa cho A Bội đồ trang sức ra, lại có chính là phủ ở trấn Mộc Đổ, ba cửa hàng, năm nghìn mẫu đất, còn có hai mươi ngân hàng trên kinh thành, cứ như thế đi!
Chu Hiếu Vân vội vàng nói:
- Phụ thân, hài nhi cùng mẫu thân A Bội cũng tính đưa cho A Bội mười ngàn quan tiền.
Chu Nguyên Phủ phất tay:
- Đó là tiền các con đưa cho nữ nhi của mình, không tính là đồ cưới.
- Ta đây đưa cho A Bội cũng không tính là đồ cưới rồi.
Chu Nguyên Phong cười nói.
- Đó cũng không tính, đưa vào hai mươi chiếc thuyền, không làm cho người ta chê cười sao? Thật không biết đệ nghĩ sao, không ngờ tặng hai mươi chiếc thuyền.
Chu Nguyên Phong cười cười nói:
- Là A Ninh nói cho ta biết, ba huynh đệ bọn họ chuẩn bị làm buôn bán ở hải ngoại, nên ta đã nghĩ trợ giúp bọn họ một chút.