- Tiểu tử thối, có phải là không muốn ta đi cùng hắn hay không, chuyện rõ ràng như thế hắn còn phải hỏi?
Mình chuẩn bị thành nương tử của hắn rồi, không phải nói lấy chồng thì phải theo chồng hay sao? Đương nhiên phải cùng hắn đi Côn Châu rồi, chuyện đương nhiên như vậy, còn phải suy nghĩ sao, trong lòng Chu Bội căm tức, tiểu tử thối kia nhất định không muốn mình cùng hắn đi Côn Châu rồi.
Chu Bội có tâm sự, nàng nhất định phải nhanh chóng hỏi mới được. Tiểu tử thối kia rốt cuộc có ý tứ gì? Nàng cất thư đi, từ trên cầu thang chạy xuống, nói với Kiếm Mai Tử đang ngồi phơi nắng ở cửa đối diện:
- Kiếm tỷ, tỷ đi tìm tên tiểu tử thối kia, hắn hỏi ta có đi Côn Châu hay không, rốt cuộc là có ý gì?
Kiếm Mai Tử nhìn thoáng qua Chu Bội, chậm rãi nói:
- Kỳ thật ta cảm thấy không cần đi hỏi cô gia, cái này có khi ta biết!
- Tỷ biết?
Chu bội ngạc nhiên, vội vàng nói:
- Vậy tỷ nói xem, là nguyên nhân gì?
- Vấn đề không phải là muội, mà người nhà muội không muốn cho muội đi Côn Châu.
Chu Bội hơi hồ đồ nói:
- Kiếm tỷ, tỷ có thể nói rõ một chút không, rốt cuộc là ai không muốn ta đi Côn Châu?
- Ta nghe A Đào nói, tổ phụ muội cùng với cha mẹ của Phạm Ninh đều cho rằng sau khi thành hôn muội vẫn nên ở lại phủ Bình Giang thì tốt hơn, bọn họ cảm thấy Côn Châu quá nguy hiểm, hình như cha mẹ muội cũng có ý nghĩ này, dù sao hai năm nữa Phạm Ninh cũng quay lại, muội cũng không cần đi Côn Châu nữa.
- Ta đi đến đó là do ta quyết định, bọn họ không cản được!
Chu Bội tức đến đỏ bừng cả khuôn mặt, chân giậm mạnh lên lầu, "rầm" một tiếng, trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa thật mạnh.
Kiếm Mai Tử có chút lo lắng, vội vàng đi theo, đứng bên ngoài gõ cửa:
- A Bội, loại chuyện nhỏ nhặt này muội cũng tức giận à?
- Ta đã xuất giá rồi, bọn họ còn quản thúc ta, rốt cuộc muốn quản ta tới khi nào?
Nghe được đứa nhỏ Chu Bội giống như giận dỗi, Kiếm Mai Tử cười nói:
- Cho nên Ninh cô gia mới viết thư hỏi muội, hỏi muội có muốn tới Côn Châu hay không? Đây chính là ý của hắn, muốn cho muội tự quyết định, không cần chịu sự ảnh hưởng từ người khác.
Chu Bội đột nhiên mở cửa:
- Ta với tỷ cùng nhau đi tìm A Ninh, ta muốn tự mình nói cho hắn biết, ta muốn cùng hắn đi Côn Châu.
Kiếm Mai Tử do dự một chút:
- Vậy thì không được, không phải nói trước khi thành hôn tân nương tân lang không thể gặp mặt sao?
- Ai nói không thể gặp mặt, loại tập tục này không phải là tuần lễ, cũng không phải là luật pháp của Đại Tống, chỉ có quy củ thối nát ở phủ Bình Giang thôi, phủ Khai Phong ở bên này không có loại quy củ như thế.
Kiếm Mai Tử cười nói:
- Coi như là không có quy củ, nhưng thời điểm này muội không cảm thấy ngượng khi gặp hắn sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Bội bỗng nhiên đỏ ửng, trong chốc lát nàng cắn môi cúi đầu nghĩ, nàng thật không có dũng khí đi gặp ái lang, nếu tối hôm qua mẫu thân không nói cho nàng loại chuyện kia, nàng đi gặp tên tiểu tử thối kia cũng không có vấn đề gì, nhưng hiện tại... Nàng làm sao còn có dũng khí?
- Vậy... Ta vẽ một bức tranh, tỷ thay ta đưa cho hắn.
Chu Bội ngồi xuống lấy bút vẽ một bức tranh, hai con chim nhạn ở trên mặt biển vỗ cánh bay lượn, cùng nhau bay về phía đông xa xôi, chỉ với mấy nét bút đã vẽ nên những lời nàng muốn nói.
Dừng bút, nàng dùng một cuốn lụa cuộn bức tranh lại, đưa cho Kiếm Mai Tử:
- Kiếm tỷ, vất vả cho tỷ đi một chuyến, đem bức họa này cho hắn, tốt nhất đừng để cho người khác nhìn thấy!
- Yên tâm đi, sẽ không để người khác nhìn thấy đâu.
Kiếm Mai Tử khẽ mỉm cười, cầm bức họa cuộn tròn đi, Chu Bội nhìn Kiếm tỷ đi xa, nàng thở dài thật sâu, nàng tin tưởng ái lang cũng hy vọng nàng cùng đi Côn Châu, nếu không hắn cũng không viết thư tới hỏi.
Bất kể với nhà quyền quý hay những hộ bình thường thì hôn nhân chính là một chuyện lớn, bất kể là nhà trai nhà gái, một lần cưới hỏi thì phải chuẩn bị rất chu đáo, cẩn thận.
Hơn nữa, ở triều Tống kinh tế hàng hóa đang phát triển cao độ, đối với lễ vật và đồ cưới càng coi trọng hơn, nhà trai là đưa lễ vật, mà nhà gái là đồ trang sức, cho nên "ôn đăng hộ đối" vào lúc này lại càng quan trọng hơn nữa.
Môn không đăng thì hộ không đối. Đầu tiên thành hôn là một chuyện lớn, một bên đưa lễ vật keo kiệt, một bên khác lại đưa ra đồ cưới rất nồng hậu, cửa hôn sự này thế nào cũng rất khó để có thể tiếp nhận.
Có người nói chỉ cần nhà gái dáng vẻ như hoa như ngọc, thì đồ cưới keo kiệt đến thế nào cũng không sao, nhà trai cũng sẽ mang ra lễ vật nồng hậu đến cầu hôn, loại chuyện này cũng có thể thành, nhưng càng nhiều thời điểm không phải cưới vợ mà là cưới thiếp.
Phu thê thời Tống đều là bình đẳng, nhưng nền tảng căn bản là tài lực kinh tế tương đương. Môn đăng hộ đối chính là một loại cam đoan của tài lực kinh tế. Những nhà bần hàn người ta đem nữ nhân gả vào nhà quyền quý, lại muốn đạt được ý muốn địa vị được bình đẳng, chuyện như thế từ xưa đến nay đều là một loại ảo tưởng không thực tế.
Hơn nữa đối với nhà quyền quý, hôn nhân càng là một loại giữ gìn hoặc là trao đổi lợi ích chính trị, cưới gả sẽ càng thêm cực kì thận trọng.
Tuy rằng trên lĩnh vực kinh tế chỉ có thể được tính là gia đình trung gia, mãi mãi cũng không thể so sánh với nhà đứng thứ nhất phủ Bình Giang về sự giàu có được, nhưng trong mắt rất nhiều người nữ tử của Chu gia gả cho Phạm Ninh chính là trèo cao rồi.
Phải biết rằng hiện tại chức vụ và thân phận của Phạm Ninh hoàn toàn có thể lấy quận chúa hoặc là huyện chúa đấy, đương nhiên nếu lấy công chúa thì còn kém chút nữa. Thường là người có công lớn với triều đình thì mới có thể lấy công chúa, tỷ như: Tào gia, Quách gia, Cao gia, Phan gia,... Trong lịch sử, trưởng công chúa của Triệu Trinh gả cho Tào Thi.
Chu gia tuy giàu ngang một nước, nhưng địa vị chính trị chỉ có thể đứng thứ ba, hạng nhất là dòng họ hoàng thất; hạng hai là người có công lớn lập quốc và quyền thần; hạng ba là ngoại thân quốc thích giàu có.
Dù là ngoại thích, địa vị của Chu gia cũng không thể so sánh với gia tộc Trương Nghiêu Tá. Chu gia chỉ có vị quý phi đầu tiên của tiên đế, đó là chuyện rất lâu rồi, Chu Nguyên Tuấn dần dần xa lánh ra khỏi vòng quyền lực, có quan hệ trực tiếp với việc này, đương nhiên cũng có liên quan đến năm đó y đứng sai đội.
Phạm Ninh là thủ khoa khoa thi đồng tử, đứng thứ tư khoa tiến sĩ, được hoàng đế ưu ái, mười chín tuổi được thăng quan lớn ngũ phẩm, được phong Bí thư thiếu giám, quản lí một châu huyện lớn, nhất là quan lớn khai mở biên cương, nổi tiếng khắp thiên hạ. Nếu như hắn đồng ý, cho dù không thích hợp với quận chúa, huyện chúa, ít nhất Tào gia cũng nguyện đem đích nữ gả cho hắn.
Đây là nguyên nhân Chu Nguyên Phủ thà rằng trở mặt đệ đệ, cũng không chịu từ bỏ cửa hôn sự này.
Lên hậu đường của Chu phủ, Chu Nguyên Phủ cùng huynh đệ Chu Nguyên Phong cùng với phụ thân của Chu Bội Chu Hiếu Vân, ba người đang quyết định đồ cưới cuối cùng của Chu Bội.