Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 522 - Chương 520

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 520
 

- Muội biết rồi, đúng rồi ca, chúng ta rửa mặt ở đâu?

Đây chính là vấn đề lớn, ba năm trước phụ mẫu đến đây, bọn họ còn mang theo a hoàn, bên cạnh mình còn có tiểu Đông, nấu cơm nấu nước đều rất thuận lợi. Hiện tại, trong phủ một người làm cũng không có, cũng không thể để mẫu thân đi nấu cơm được.

Còn có đổ bô, cũng không thể để phụ thân và Tam thúc mỗi ngày đều bưng ra cửa được.

Phạm Ninh tính toán tìm người làm chút việc nặng tới đây giúp đỡ một chút, sau đó đồ ăn đều ăn ở bên ngoài, mặc dù có hơi không thỏa đáng nhưng cũng không còn cách nào khác, hắn gọi tôi tớ đến cũng không kịp nữa rồi.

Đúng lúc này, đầu bậc thang truyền đến một giọn nói, chỉ thấy Minh Nhân ở chỗ ngã rẽ hô to:

- A Ninh, người của Chu gia đến, đệ ra đây chút đi!

Người Chu gia đến là Dương đại quản gia người trong phủ của Chu Nguyên Phong. Y lúc này đang đứng chờ ở bức bình phong, đây cũng là tác dụng của bức bình phong, người tới chơi cũng không cần đứng ở ngoài cổng chờ, mà là đứng ở trước bức bình phong chờ đợi, như thế chủ và khách cũng không cảm thấy xấu hổ.

Phía sau Dương đại quản gia là hơn mười người làm, Phạm Ninh không nghĩ tới vấn đề người làm, nhưng Chu Nguyên Phủ lại nghĩ đến, ông cùng phụ mẫu của Phạm Ninh đi tới kinh thành, biết hai người họ cũng không mang theo a hoàn, mà Phạm Ninh cũng vừa từ Côn Châu trở về, còn chưa kịp tìm người làm, vừa đến phủ của đệ đệ, ông liền lập tức nói Tam đệ Chu Nguyên Phong sắp xếp mười mấy người làm đi qua.

Phạm Ninh bước nhanh đến, nhìn thấy mười mấy người làm phía sau Dương đại quản gia, mắt chợt sáng lên, lẽ nào những người này là Chu Tam lão gia phái tới hay sao?

Dương đại quản gia vội vàng tiến lên thi lễ cười nói:

- Quan nhân, lão gia nhà ta biết quan nhân không có tôi tớ, đặc biệt để cho tiểu nhân đến giúp một chút.

Phạm Ninh mừng rỡ, vấn đề khó khăn của mình được giải quyết rồi, hắn vội vàng cười nói:

- Xin đại quản gia thay ta gửi lời cảm tạ tới lão gia tử, thật sự đã giúp ta giải quyết vấn đề nan giải.

Dương đại quản gia lại hướng Phạm Ninh thi lễ, chỉ vào hơn mười người tôi tớ ở phía sau:

- Bọn họ đều làm trong Chu phủ ít nhất là năm năm, rất đáng tin cậy, nhất định sẽ làm quan nhân vừa lòng.

Y lại hướng mười mấy người nói:

- Còn không mau lại đây thi lễ với cô gia!

Mười mấy người này chính là những người làm từ sớm đã đến dọn dẹp tại phủ Phạm Ninh, vừa mới trở về, lại được sắp xếp qua đây, bọn họ cùng nhau khom mình thi lễ:

- Tham kiến cô gia!

Phạm Ninh gật gật đầu, nhìn mọi người nói:

- Làm việc tại phủ của ta cũng giống như ở Chu gia, các ngươi làm tốt, ta sẽ không bạc đãi các ngươi!

Tất cả tôi tớ trong Chu gia đều nhìn từ A Đông mà có thể thấy vị cô gia này là một chủ nhân ra tay xa xỉ, đích thị là người hào phóng, làm việc cho y sẽ không bị thua thiệt. Trong lòng mọi người đều tràn đầy chờ mong.

Dương quản gia gọi một nữ quản gia từ trong đó nói:

- Đây là Mạt quản gia, quan nhân có gì dặn dò cứ nói với bà ấy, nếu không có việc gì nữa, tiểu nhân xin cáo từ.

Phạm Ninh tiễn y ra ngoài, nói:

- A Bội ở nhà tổ phụ à?

- Nàng ở trong nhà, phụ mẫu của nàng ấy đều đã trở lại, quan nhân có gì cần tiểu nhân đưa cho nàng sao? - Dương đại quản gia khẽ cười nói.

Phạm Ninh liền lấy ra một phong thư đưa cho Dương quản gia:

- Phong thư này nhờ ngươi đưa cho nàng ấy, đa tạ!

- Không thành vấn đề, bây giờ ta sẽ đi ngay.

Dương đại quản gia chắp chắp tay, ngồi trên một chiếc xe bò rồi đi.

Phạm Ninh trở lại trong phủ, Mạt quản gia liền tiến lên cười hỏi:

- Xin cô gia phân phó!

Mạt quản gia là một người phụ nữ khoảng 50 tuổi, thoạt nhìn rất khôn khéo, sở dĩ muốn một nữ quản gia lại đây hỗ trợ, một là những người làm tới đây cơ bản đều là nha hoàn, mà nam nhân chỉ có ba người; tiếp theo bọn họ chủ yếu muốn chào hỏi một chút cùng với phụ mẫu Phạm Ninh, nên sắp xếp một nữ quản gia càng dễ dàng hơn một chút.

Phạm Ninh suy nghĩ một chút nói:

- Phía bắc viện còn có phòng, Mạt quản gia hãy sắp xếp cho mọi người đến đó trước, một lát nữa cha mẹ ta sẽ đến, xem cần phải mua những thứ gì, Mạt quản gia trực tiếp nói với mẫu thân của ta.

- Muốn thứ gì, Chu phủ bên kia đều có, ta sẽ sắp xếp thêm, cô gia cũng đừng bận tâm.

- Vậy được rồi, các ngươi cứ đến ở trước rồi nói sau.

Phạm Ninh chỉ chỉ cửa nhỏ ở phía bắc, Mạt quản gia hướng Phạm Ninh thi lễ, chuẩn bị dẫn theo một đám người đi về cửa bắc.

Đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên âm thanh của bánh xe, Phạm Ninh đi ra cửa chính, chỉ thấy trước cửa có mười mấy chiếc xe lừa, bên trên chất đầy hòm lớn nhỏ, đây là hành lý của cha mẹ hắn được đưa tới rồi.

Phạm Thiết Qua nhảy xuống xe lừa, cười nói:

- A Ninh, gọi tất cả mọi người ra cầm hành lý!

Phạm Ninh vội vàng cười nói với Mạt quản gia:

- Tới giúp đỡ lấy hành lý trước, để ở trên phòng khách.

Nữ quản gia ra lệnh một tiếng, đám người làm đều tiến lên hỗ trợ lấy hành lý.

Phạm Thiết Qua thấy hơi kỳ quái, thấp giọng hỏi Phạm Ninh:

- A Ninh, bọn họ là ai?

- Người làm ở Chu phủ, Tam lão gia sắp xếp đến.

- Ồ! Nghĩ rất chu toàn, ta còn đang chuẩn bị tìm người làm, thế này thì bớt việc rồi.

Phạm Thiết Qua cầm hai cái rương lớn đưa cho Phạm Ninh nói:

- Ta ở đây trông, cháu đi gọi Tam thúc tới đây.

Phạm Ninh bất đắc dĩ, chỉ đành vác theo hai cái rương lớn, đi vào trong phủ.

Chu Bội sau khi vào kinh liền trực tiếp trở về nhà của mình ở kinh thành, phụ thân nàng Chu Hiếu Vân vừa đúng lúc tháng trước được điều về kinh thành, rèn luyện bốn năm tại địa phương, được phong làm Chính phụng đại phu, đảm nhiệm chức vụ trong cấp sự, đã là quan lớn Tứ phẩm.

Hôn lễ ngày càng đến gần, mắt thấy hôn lễ còn có năm ngày, Chu Bội vừa vui mừng vừa ngượng ngùng, vui mừng vì rốt cuộc cũng được gả cho người mình thích, sau này có thể đường đường chính chính ở cùng nhau, ngượng ngùng là nàng nghĩ tới đêm động phòng hoa chúc, hôm qua mẫu thân nói cho nàng biết đêm động phòng cần làm những gì, làm cho nàng mất ngủ cả đêm.

Chuyện tình nam nữ Chu Bội một chút cũng không hiểu, nàng cùng Phạm Ninh ở cùng nhau cũng hài hòa, cũng làm cho tiểu tử thối kia thỏa mãn được dục vọng, nhưng mẫu thân lại nói cho nàng cẩn thận tỉ mỉ như thế, làm cho nàng rất xấu hổ, nàng cũng không biết mình sợ hãi hay là chờ mong, nhưng nàng biết đây cũng là con đường bắt buộc phải qua của một tiểu nương tử.

Lúc này Chu Bội đang ngồi ở trước cửa sổ nhỏ ở lầu hai, nâng má nhìn ngoài cửa suy nghĩ kỳ quái, khuôn mặt xinh đẹp xấu hổ đến đỏ bừng, sau một lúc lâu nàng tỉnh lại từ trong mộng tưởng, lại thấy được một phong thư được đặt trên bàn.

Đó là bức thư được Dương đại quản gia mang từ phủ ái lang của nàng đến. Trong phong thư ngoại trừ những lời tình tứ, còn bảo nàng sớm suy nghĩ kỹ một chút, có muốn cùng hắn đến Côn Châu hay không?

Bình Luận (0)
Comment