- Ta không có nói ta không chuyển ra!
Phạm Thiết Chu cũng nổi giận, trừng mắt nói với thê tử:
- Ta chỉ là muốn tìm một lí do thích hợp, là chúng ta mời lão Tam đến ở đấy, sau đó chúng ta lại đuổi bọn họ ra ngoài, làm như vậy vốn là không đúng.
- Cái gì gọi là đuổi bọn hắn đi ra ngoài, làm sao ông lại nói được ra những lời này, chẳng lẽ chúng ta sẽ không đi ra ngoài?
Phạm Thiết Chu thấy anh trai và chị dâu cãi vã, vội vàng khuyên nhủ:
- Hai người đừng cãi nữa, bà thông gia đang ở bên ngoài, muốn cho người ta chê cười sao.
Trương Tam Nương oán hận trừng mắt nhìn trượng phu nói:
- Ta cũng không muốn cùng ông ta ầm ĩ, ta chỉ hỏi ông ta, rốt cuộc là mặt mũi của ông ta là quan trọng, hay là chung thân đại sự của nhi tử là quan trọng?
Trong lòng Phạm Thiết Chu nhẫn nhịn, sự tức giận trong bụng lại không tiện phát tác, chỉ bất đắc dĩ nói:
- Bà đã nói phải đi, vậy dọn ra ngoài đi!
- Hiện tại đi luôn, bên trong cũng sắp bố trí xong, chỉ còn lại Chu lầu, chúng ta không thể để cho bà thông gia và tam thẩm Chu chờ chúng ta được.
Trương Tam Nương cũng cảm thấy giọng điệu của mình hơi quá rồi, liền hạ giọng nói với trượng phu:
- Chu gia đưa cho A Bội một phủ làm của hồi môn, ngay tại trước cửa Chu Tước, cách nơi này đại khái khoảng hai dặm, chúng ta dời qua trước, sau đó ta tìm người đến quét tước một chút.
Phạm Thiết Chu chỉ phải đứng dậy đi nói với huynh đệ và đệ muội thu dọn đồ đạc, Phạm Thiết Qua từ phía trước áy náy nói với huynh trưởng:
- Chuyện này là trách nhiệm của đệ, đệ không có sắp xếp chu đáo, chúng ta liền không nên ở tại quý phủ của A Ninh, sắp xếp chỗ ở sớm một chút thì vốn không có những chuyện này.
Phạm Thiết Chu vỗ vỗ bả vai Nhị đệ:
- Đệ đã rất khổ cực, không có khả năng làm tốt tất cả mọi việc! Ài, là ta làm phụ thân cũng không tốt, một chút việc cũng không giúp được.
- Cũng không thể nói như vậy, chủ yếu là đại ca chưa quen thuộc kinh thành, nếu như là thành hôn tại quê, vậy thì phải dựa vào đại ca bận trước bận sau rồi.
Lúc này, Phạm Thiết Chu chợt nhớ tới một chuyện, liền vội vàng hỏi:
- Tam thúc bên kia có đưa thiệp mời hay không?
Tam thúc chính là Phạm Trọng Yêm, bởi vì tổ phụ của Phạm Ninh không có vào kinh, nhà trai bên này còn cần người chứng hôn là một tổ phụ, tam thúc Phạm Trọng Yêm chính là người chọn lựa thích hợp nhất rồi.
Phạm Thiết Qua suy nghĩ một chút nói:
- A Ninh nói thiệp mời đã đưa đi rồi, nếu không chúng ta lại đi thăm quý phủ của tam thúc một chuyến, mời tam thúc chứng hôn.
- Ý của ta chính là như thế, người khác ta chưa quen thuộc, nhưng tam thúc bên kia nhất định phải tự chúng ta mời, đợi một lần nữa dàn xếp xong, chúng ta liền đi thăm ông ấy.
Sau nửa canh giờ, mọi người sắp xếp hành lý của chính mình, liền ngồi trên xe bò rời khỏi phủ Phạm Ninh, hướng cửa Chu Tước mà đi.
Khi bọn hắn mới vừa đi, mười mấy tên người làm, nha hoàn liền lập tức lên lầu, bắt đầu bố trí Thúy Vân lầu.
Phạm Ninh hôm nay đi ra ngoài đưa thiệp mời, có mấy người quan trọng nhất định phải hắn tự mình đi đưa, giống như Triệu Tông Thực, tướng quốc Phú Bật và Hàn Kỳ, Bao Chửng, Âu Dương Tu cùng với Bàng Tịch, mặt khác quý phủ Địch Thanh cũng đưa một phần.
Trên thực tế, mấy ngày hôm trước Phạm Ninh đã nói qua với mọi người rồi, hôm nay muốn đích thân đem thiệp mời đưa đi.
Thẳng đến xế chiều Phạm Ninh mới đưa xong thiệp mời trở về, phủ đã thay đổi bộ dáng, hai bên của Thúy Vân lầu dựng một cái trướng lớn, bên trong xếp đầy bàn..
Phạm Ninh đi một vòng, thấy trong phủ chỉ còn lại có vài tên nha hoàn vú già, cha mẹ mình và các thúc phụ không biết đi đâu?
Trong phủ trống rỗng, lập tức trở nên lạnh lẽo.
Phạm Ninh bỗng nhiên thấy Minh Nhân từ phòng bên cạnh lầu một đi ra, hắn vội vàng tiến lên hỏi:
- Minh Nhân, bọn họ đâu?
- Bọn họ đều dọn đi rồi, ta ở đây trông tiền trạch, nhận lễ vật cho đệ... đệ phụ trách trông coi hậu trạch, đồ cưới của Chu Bội đều tới rồi, đừng để cho trộm cắp trộm đi mất.
Minh Nhân lẩm bẩm nói, Phạm Ninh lại ngây ngẩn cả người:
- Bọn họ đi nơi nào, tại sao phải chuyển đi?
- Vì sao chuyển đi? Đệ xem phủ của đệ một chút đi, những chỗ cho khách nghỉ ngơi đều không có, cho nên tất cả mọi người đều chuyển đi, chuyển đi để phòng cho quan khách nghỉ ngơi, không riêng việc này, tiệc rượu đã đổi lại ở quán rượu Thanh Phong rồi, nơi này của đệ quá nhỏ, không có chỗ để xếp bàn ghế.
- Bọn họ chuyển đi nơi nào?
Đây mới là điều Phạm Ninh quan tâm, không ở chỗ của mình cũng không sao cả, nhưng bọn họ phải có một chỗ ở.
- Hình như ở gần cửa Chu Tước, là một phủ trạch, ta nghe nói đó là của hồi môn của Chu Bội, là nhạc mẫu đệ sắp xếp đấy.
Phạm Ninh lập tức nghĩ tới, Chu Bội chỉ cho hắn nhìn qua, trong ngõ Phù Dung đối diện cửa Chu Tước, có một phủ của Chu gia, khoảng năm mẫu, Chu Bội còn từng muốn lấy làm nơi ở của chính mình..
- Ta đi xem bọn họ một chút, huynh giúp ta trông coi.
Phạm Ninh chỉ bảo Minh Nhân một tiếng, liền chạy ra bên ngoài phủ, hắn ngồi trên một chiếc xe bò, trực tiếp chạy tới hướng ngõ Phù Dung.
Không bao lâu, Phạm Ninh chạy tới ngõ Phù Dung đối diện với cửa Chu Tước, ngõ Phù Dung trên thực tế là một ngõ không nhỏ, giáp với chợ, vùng này cửa hàng san sát, buôn bán phát đạt, cuộc sống vô cùng tiện lợi, đi vào cửa ngõ không lâu, Phạm Ninh xa xa liền nhìn thấy phủ của Chu gia.
Phủ này chiếm ước chừng khoảng năm mẫu, chí ít có bảy tám chục năm lịch sử, mười mấy năm trước bị Chu gia mua, Chu gia tiến hành một lần tu sửa lớn, sau đó liền không có người ở, phòng xá không có vấn đề, chỉ là thời gian rất lâu không có người ở, tích không ít bụi bặm.
Phạm Ninh đi vào, chỉ thấy mười mấy tên người làm đang quét dọn, Chu gia vẫn tương đối có lòng, vì không cho thông gia cảm thấy trong lòng ngột ngạt, bỏ chút tiền bố trí dọn dẹp, trên mái hiên tích bụi đều được dọn dẹp sạch sẽ, hai gã thợ thủ công đang một lần nữa quét cây trẩu.
Trên mặt đất cỏ dại cũng không thấy rồi, một lần nữa dùng tới đá phiến tốt để trải đường, trên nóc nhà ngói vỡ đã được thay mới.
Phủ chỗ này và phủ của Phạm Ninh hoàn toàn tương phản, phòng ốc rất nhiều, tiền viện còn có hai mươi mấy gian phòng ốc, liên hoa viên cũng không có, ngoại trừ hai gốc mai vàng ở sân, ở giữa trồng lão hạnh ngoài một trăm năm, cây cối khác đều không có.
Hậu trạch chiếm ba mẫu đất, do bốn tòa viện tạo thành, mỗi tòa viện đều là độc lập, có một con đường xuyên qua toàn bộ phủ tòa nhà, từ cửa trước đến cửa sau.
Phạm Ninh ở phía sau một tòa đại viện tìm được mẫu thân đang sửa sang lại hành lý, muội muội ngồi ở trong sân đọc sách, Phạm Ninh đi vào sân hỏi:
- Nương, tam thúc bọn họ đâu?
Trương Tam Nương đang thu dọn đồ đạc, nghe thấy giọng của con trai, bà vội vàng lau nước mắt một chút, mặt giãn ra cười nói:
- Bọn họ ở tại viện phía bắc, nơi này tốt lắm, Chu gia sắp xếp cũng rất chu toàn, các loại vật phẩm đều là mới nhất tốt nhất, ăn ở đều rất thoải mái, con cũng đừng lo lắng.