Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 530 - Chương 528

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 528
 

Phạm Ninh chợt phát hiện mẫu thân hai mắt đỏ hoe, hiển nhiên mới vừa khóc, trong lòng hắn khẽ động, hắn nhanh chóng liếc qua muội muội, thấy muội muội cúi đầu đọc sách, có vẻ rất căng thẳng.

Trong lòng Phạm Ninh càng thêm nghi hoặc, quét một vòng, nhưng không thấy phụ thân, liền cười hỏi:

- Phụ thân đi ra ngoài ạ?

- Lưu viện chủ và Tứ thúc con, cậu, bổn đường tộc trưởng đều đến rồi, cha con và Nhị thúc đến bến tàu đón bọn họ.

Lưu viện chủ là người làm mối, nghi thức trong lễ thành hôn của Phạm Ninh, người làm mối nhất định phải ở đây, Lưu viện chủ cũng tới kinh thành tham gia hôn lễ của Phạm Ninh.

- Hài nhi đi thăm Tam thúc.

Phạm Ninh đầy bụng nghi hoặc nhìn thoáng qua mẫu thân, lại xoay người đi đến viện phía bắc, gặp một nhà Tam thúc đều ở trong sân thu dọn đồ đạc, nữ nhi ít tuổi nhất A Chí ngồi xổm tại cửa viện xem con kiến chuyển nhà, Phạm Ninh ôm lấy A Cát cười nói:

- Muội vẫn chưa gọi ta là ca ca đâu nhé?

A Cát cười hì hì nói:

- Muốn muội gọi, huynh phải đưa đồ ăn cơ!

Phạm Ninh nhéo nhéo cái mũi nhỏ của bé:

- Mèo nhỏ tham ăn muốn ăn cái gì, đại ca mua cho muội!

A Cát le đầu lưỡi liếm liếm môi:

- A Cát đều muốn!

- A Cát, không cho có lòng tham, chỉ có thể chọn một!

Bên cạnh một thiếu niên đi tới, nghiêm nghị phê bình muội muội, thiếu niên này là trưởng tử của Phạm Thiết Ngưu, tên là Lục Mẫn, năm đó Phạm Thiết Ngưu ở rể nhà Lục gia, cho nên đứa con liền họ Lục, tuy rằng Lục viên ngoại đã sớm mất rồi, bây giờ là Phạm Thiết Ngưu làm chủ gia đình, Phạm gia vẫn tương đối giữ chữ tín, không để cho cậu sửa họ.

Lục Mẫn năm nay đã mười sáu tuổi, năm trước thi được huyện học, nó rất sùng bái Phạm Ninh, ngày hôm qua Phạm Ninh cho Lục Hữu dẫn nó đi trường Thái học dạo một vòng, trường Thái học tràn đầy bầu không khí học thuật khiến nó vô cùng thích, trong lòng của nó âm thầm thề, sang năm nhất định phải thi đậu phủ học, ba năm sau thi vào trường Thái học.

A Cát không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ca ca của mình, bé thật ca ca mặt trầm xuống, liền vội vàng giãy dụa muốn xuống dưới, nhanh như chớp chạy đi tìm A Đa rồi.

Phạm Ninh vỗ vỗ bả vai Lục Mẫn:

- Có thời gian đi thư viện nhìn, kinh thành rất nhiều sách hay mà Bình Giang Phủ cũng mua không được, có cơ hội này, cũng đừng bỏ lỡ.

- Cảm ơn Tam ca nhắc nhở, gần đây còn có tiệm sách không nhỏ, lát nữa đệ sẽ đi.

Lúc này, Phạm Thiết Ngưu đi tới cười nói:

- A Ninh, sao cháu còn có thời gian tới đây, cháu nên đi thử đồ rồi.

- Thử đồ còn kịp, con tới thăm mọi người một chút xem có quen hay không, kỳ thật con đề nghị mọi người nên đến phủ Chu ở, bên kia điều kiện rất tốt."

Phạm Thiết Ngưu sợ tới mức liên tục xua tay:

- Chúng ta đều thích nơi này, thân thiết hơn cả, tùy ý, nói thật, ở trong nhà người khác, ta rất không quen.

Phạm Thiết Ngưu dù sao cũng là từ nông thôn tới đây, ở tại Thúy Vân lầu của Phạm Ninh, y đã rất không quen, Thúy Vân phong quý báu như vậy, y sợ con gái nghịch ngợm đi leo núi, còn có những đồ vật trong Thúy Vân lâu đều bằng gỗ kim ti nam, y lại thật cẩn thận, nữ nhi của y không hiểu chuyện, ngày đầu tiên dùng dao nhỏ ở trên bàn khắc con mèo nhỏ, bị y hung hăng đánh cho một trận.

Hơn nữa hôn lễ đều là quan lại quyền quý đến dự, khiến y không biết nên làm thế nào mới tốt, hai ngày này y đều ngủ không ngon, ăn không ngon, tâm sự nặng nề, hôm nay chuyển đến phủ bình thường như thế này, lập tức khiến y như trút được gánh nặng, xung quanh tiểu điếm rải nhiều như vậy, giá cả cũng không cao, càng làm cho y cảm thấy rất thân thiết, đây mới là nơi y thích, phù hợp thân phận của y.

- Được rồi, con cũng không ép tam thúc nữa, chỉ cần mọi người ở được thoải mái là được.

Bên cạnh tam thẩm cười nói:

- A Ninh, cháu đi làm việc đi! Không cần để tâm đến bọn ta, nơi này ở rất tốt, buổi tối chúng ta còn muốn đi dạo chợ đêm.

- Đúng rồi, chợ đêm cách nơi này rất gần, đi vài bước đã đến, rất náo nhiệt, là muốn đi dạo một chút.

Phạm Ninh cảm giác bọn họ là thật sự thích nơi này, vừa cười nói:

- Chỗ này về sau là phủ của con, nếu thích thì Tam thúc ở lại mấy tháng đi.

Phạm Ninh lại lấy ra một tờ ngân phiếu trăm quan đưa cho tam thúc:

- Tam thúc, tiền này cho A Xảo và A Cát mua ít đồ.

Một chút chính là tiền giấy triều đình phát hành, trước mắt chỉ có Ba Thục, kinh thành và Giang Nam lưu thông, địa phương khác đều không có.

Phạm Thiết Ngưu kiên quyết không cần:

- A Ninh, cháu coi khinh tam thúc rồi, tam thúc hiện tại có ngàn mẫu đất thân gia, trong cửa hàng tiền tồn tại mấy ngàn lượng bạc, lần này chúng ta mang theo năm trăm quan tiền vào kinh, cũng đủ chi tiêu rồi.

- Con biết rằng tam thúc có tiền, nhưng đây là tâm ý của con, A Cát là lần đầu tiên con được gặp, A Xảo là do con đặt tên, nếu tam thúc không cần, con đây liền cho chúng nó trang sức!

- Được rồi! Trang sức coi như bỏ đi, tiền này ta nhận lấy.

A Xảo đã chạy tới cười nói:

- Lần trước Nhị ca cho muội một nhánh san hô, Tam ca có phải cũng muốn thể hiện một chút không?

A Xảo mười ba tuổi, thông minh hoạt bát, dáng vẻ cũng xinh đẹp tuyệt trần, quan hệ với Minh Nhân rất tốt, mắt thấy có cơ hội đòi Tam ca, nàng nhất định sẽ không bỏ qua.

Phạm Ninh cười nói:

- Muội đã muốn lấy trang sức như vậy, trở về Tam ca cho muội hạt châu.

- Tam ca xấu! Người ta cần đồ cưới làm gì.

A Xảo dậm chân, xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt chạy đi, Phạm Ninh khẽ mỉm cười, nói với theo bóng dáng của nàng:

- Yên tâm đi! Hai tên quỷ keo kiệt kia đều cho muội san hô rồi, Tam ca sẽ không kém so với bọn họ.

Phạm Ninh đi ra sân, đã thấy A Đa và tiểu muội A Cát ở trong viện ở trung đình, hắn liền bước nhanh tới, hắn từ trong lòng lấy ra một viên vàng cỡ bằng củ lạc, cười đưa cho A Cát:

- Này tặng cho muội, cầm đưa cho phụ thân đổi lấy tiền mua kẹo ăn.

Nghe nói có thể cùng phụ thân đổi tiền mua kẹo đường, A Cát lập tức nhận lấy, cao hứng chạy về.

Thấy A Cát chạy xa, Phạm Ninh lúc này mới hỏi muội muội;

- Nương tại sao lại khóc?

- Nương không cho muội nói!

- Chẳng lẽ ta là người ngoài, muội còn không chịu nói cho ta biết!

Phạm Ninh hơi tức giận.

A Đa lúc này mới nhỏ giọng nói:

- Giữa trưa phụ thân và nương ầm ĩ một hồi, hình như là vì chuyện của Tam thúc.

Phạm Ninh rất kinh ngạc, trong trí nhớ của hắn, cha mẹ chưa bao giờ cãi nhau, thậm chí cũng chưa từng đỏ mặt, hơn nữa phụ thân tính tình tốt lắm, phụ thân rất thương mẫu thân, làm sao có thể ầm ĩ một trận?

- Vì chuyện nhỏ này sao?

Phạm Ninh cảm thấy phương diện này vẫn có chút kỳ quái.

A Đa rơi lệ nói:

- Muội cũng biết, mấy tháng gần đây cha mẹ thường thường cãi nhau, vài ngày trước tam thúc đi rồi, phụ thân vài ngày đều chưa có về nhà.

Phạm Ninh suy nghĩ một chút nói:

- Muội đi tìm Tam thúc đến đây, cẩn thận một chút, đừng để nương phát hiện.

Bình Luận (0)
Comment