A Đa dạ một tiếng, xoay người hướng vào phía trong viện.
Phạm Ninh chậm rãi đi về phía cửa, vừa mới tới cửa, Phạm Thiết Ngưu liền bước nhanh đi ra.
- A Ninh, cháu tìm ta?
Phạm Ninh ánh mắt sắc bén, nhìn chăm chú vào Phạm Thiết Ngưu:
- Tam thúc, người nói cho con biết lời nói thật, phụ mẫu con mấy tháng này vì sao cãi nhau?
Phạm Thiết Ngưu lập tức ngây dại, một hồi lâu mới nói:
- Ta có thể nói cho cháu biết, nhưng cháu đừng nói cho cha cháu, là ta nói đấy.
- Người nói đi!
Phạm Thiết Ngưu sau một lúc lâu thở dài nói:
- Trong nhà cháu có hộ tá điền, hình như là Dĩnh Châu bên kia tới, lão mang theo đứa con gái, con gái tên là Thái Hương, hai mươi tuổi, xuất giá hai năm sau thành quả phụ, cũng không có con, cả nhà ba người bọn họ lưu lạc đến Giang Nam, thuê của cha cháu năm mươi mẫu đất, cha cháu thương hại bọn họ, liền giảm bọn họ một nửa địa tô, thường xuyên qua lại, Thái Hương kia liền thích cha cháu, cha cháu cũng thích nàng, liền muốn nạp nàng làm thiếp, nhưng mẫu thân cháu không đồng ý, hai người liền vì chuyện này ầm ĩ một hồi, cha cháu dưới sự giận dữ đi ra ngoài ở, sau lại bị tổ mẫu cháu mắng mới thông suốt, mới về nhà nhận sai.
- Việc này vẫn chưa chấm dứt sao?
- Làm sao có thể chấm dứt? Cũng không phải là nữ tử phong trần, nói không cần là có thể không cần!
Phạm Ninh hơi hiểu rõ:
- Nàng kia bây giờ đang ở chỗ Tam thúc bên kia đi!
Phạm Thiết Ngưu lúng túng gãi đầu:
- Ta cũng không có biện pháp, cha cháu đem cả nhà ba người bọn họ đến chỗ ta, ta miễn bọn họ địa tô thì cũng thôi, nhưng nữ tử kia đã có thai.
Phạm Ninh cả kinh:
- Mang thai từ khi nào?
- Phỏng chừng đầu năm đi! Hiện tại bụng rất lớn rồi, cho nên cha cháu rất gấp!
Phạm Ninh giờ mới hiểu được nguyên nhân cha mẹ cãi nhau, mẫu thân bất mãn đối với tam thúc, hẳn là cũng có nguyên nhân trong đó.
Tục ngữ nói nhà nào cũng có chuyện khó nói, những lời này một chút không giả, nhà nhà đều có sự phiền lòng, sau khi sự nghiệp Phạm Ninh thành công đột phá, kéo theo gia đình từ tầng thấp nhất xã hội nhảy lên tầng lớp trung thượng.
Trong quá trình này không khỏi sẽ xuất hiện các loại theo không kịp tiết tấu, cũng sẽ sinh ra đủ loại mâu thuẫn, chỉ có điều Phạm Ninh như thế nào cũng không nghĩ ra, đầu tiên là hôn nhân của cha mẹ xuất hiện vấn đề.
Nàng kia không ngờ đã mang thai năm tháng, mắt thấy quần áo sẽ ngăn không được rồi, Phạm Ninh trong lòng rất rõ ràng, chuyện này nếu như không nhanh chóng giải quyết, dựa vào tính bướng bỉnh của phụ thân, hôn nhân của cha mẹ sợ rằng cũng phải chấm dứt.
hạm Ninh không có rời đi, lại lần nữa trở lại trong viện, hắn nháy mắt với muội muội, A Đa lập tức lĩnh ngộ, nhu thuận đi tìm A Xảo.
Phạm Ninh ngồi xuống ở trước mặt mẫu thân, cười hỏi:
- Nương hiện tại còn tự giặt quần áo sao?
- Quần áo vẫn là tự ta giặt, thành thói quen rồi.
Phạm Ninh không biết phải mở lời như thế nào, nhưng hắn hiểu được, bất kể như thế nào mình cũng phải nói ra.
Trầm ngâm một lát, Phạm Ninh chậm rãi nói:
- Chuyện của phụ thân con biết rồi.
- Con biết chuyện gì!
Trương Tam Nương mất hứng ném mấy bộ y phục vào trong rương:
- Ta không rõ con đang nói cái gì?
- Nương, nữ nhân kia đang ở chỗ Tam thúc phải không.
Trương Tam Nương thân mình lập tức cứng lại, sau một lúc lâu, ánh mắt của bà lóe lên tia bất lực, cắn răng nói:
- Ta tuyệt đối sẽ không để con hồ ly tinh kia vào nhà.
- Nương, phụ thân cùng người kia đã đến bước đó, người nên biết đi!
- Sao ta lại không biết, một tháng kia, cha con không phải ở cùng ả sao? Nếu không phải tổ mẫu con đi mắng ông ta, ông ta sẽ trở về nhận sai sao?
- Vậy nương định làm như thế nào? - Phạm Ninh hỏi.
Trầm mặc một lát, Trương Tam Nương oán hận nói:
- Lúc trước ta đã nói với cha con rồi, cho nhà bọn họ một ngàn quan tiền, lại đến Dĩnh Châu mua cho bọn họ ba trăm mẫu đất, chuyện này coi như là chấm dứt, cha con cũng đồng ý rồi.
- Nương, có chuyện người không ngăn được.
- Ta biết, nam nhân có tiền sẽ có vô số hồ ly tinh tìm tới tận cửa, năm đó a gia Thủy Cân của con đã nhắc ta, đừng cho cha con một mình ở trên trấn, ta còn chưa rõ có ý tứ gì, hiện tại ta mới biết được, mấy cái quả phụ trấn trên đã sớm coi trọng cha con rồi, tuổi trẻ, có tiền, thân thể lại cường tráng, cả ngày tựa như ruồi bọ vây quanh phụ thân con, hừ! Nam nhân của ta, ai cũng đừng mơ tưởng cướp đi.
Phạm Ninh âm thầm thở dài, mẫu thân còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, có bầu đã được năm tháng rồi, mẫu thân chỉ có thể thỏa hiệp, nếu không gánh nặng con riêng có thể đè chết người đấy, danh tiếng của Phạm gia bọn họ liền bị phá hủy hoàn toàn, phụ thân tuyệt đối sẽ không cho phép loại tình huống này phát sinh.
Nếu mẫu thân không thỏa hiệp, như vậy chỉ có một lựa chọn, ly hôn tái giá, đây cũng là kết quả Phạm Ninh không muốn nghĩ tới.
Phạm Ninh cũng biết, sở dĩ phụ thân và mẫu thân cãi vã, thật sự là đã kéo đến giới hạn cuối cùng rồi.
Phạm Ninh trầm tư chốc lát nói:
- Nương, tình huống đã khá nghiêm trọng.
- Lời này của con có ý gì? - Trương Tam Nương mở to hai mắt nhìn.
- Nương, vừa rồi con hỏi tam thúc, người phụ nữ kia đã có bầu năm tháng rồi.
- A!
Trương Tam Nương chấn động, bà lập tức nhảy lên khóc lóc mắng to:
- Chém Phạm Thiết Chu một nghìn đao, sao ông ta không đi chết đi? Cùng với hồ ly tinh kia đi chết đi, ta không muốn nhìn thấy bọn họ nữa.
Trương Tam Nương ngồi sụp xuống, bụm mặt thất thanh khóc lớn.
Trong lòng Phạm Ninh căm hận phụ thân, hắn nắm tay của mẫu thân, thấp giọng an ủi bà.
Lúc này, Trương Tam Nương ngừng khóc, bà lau nước mắt nói:
- Nếu ông ta muốn ở bên người đàn bà kia, ta liền để cho bọn họ bên nhau, ta sẽ không nhượng bộ nữ nhân kia, trở về liền ly hôn, ả đừng mơ tưởng ta chấp nhận ả.
- Nương! Khôn phải người…
Trương Tam Nương đứng lên nói:
- Năm đó khi con còn nhỏ, tổ phụ con đã nói muốn cho cha con cưới thiếp, khi đó ta thật sự đồng ý, ta không thể giúp cho Phạm gia nối dõi tông đường là lỗi của ta, ta biết, chỉ có điều khi đó trong nhà nghèo, y muốn kết hôn cũng không được, nhưng ta hiện tại có nếp có tẻ, ta không nợ Phạm gia bọn họ, y dựa vào cái gì mà muốn lấy thiếp? Trương Tam Nương ta mặc dù là nữ nhân ở nông thôn, nhưng ta cũng có tôn nghiêm, ta dựa vào cái gì phải để nữ nhân khác cùng ta chia sẻ trượng phu?
- Nương, người bình tĩnh suy xét một chút đã.
Trương Tam Nương vỗ vỗ tay của con trai, ngân ngấn nước mắt cười nói:
- Con yên tâm đi! Nương sẽ kìm chế cảm xúc, sẽ không cãi vã với cha con nữa, sẽ không ảnh hưởng đến hôn sự của con.
Phạm Ninh bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục khuyên khuyên mẫu thân, rồi mang tâm trạng nặng nề rời đi.
Phạm Ninh ngồi trên xe bò vừa mới định đi, nhưng xa xa thấy phụ thân dẫn theo mấy người đi về phía này, dường như là đoàn người Lưu viện chủ và tứ thúc, Lưu viện chủ là người Phạm Ninh vẫn mang lòng cảm kích, hắn vội vàng tiến lên thi lễ: