- Đệ tử tham kiến Lưu viện chủ!
Phạm Ninh tự xưng đệ tử, khiến Lưu viện chủ rất hài lòng, cho thấy Phạm Ninh không quên mình, còn nhớ rõ bản thân bước ra từ học đường Diên Anh.
Y cười tủm tỉm nói:
- Ta như thế nào cũng không nghĩ ra, trò và Chu Bội không ngờ thành một đôi, thế là năm đó ta sắp xếp cho trò ngồi cạnh Chu Bội là vô cùng chính xác.
- Cho nên người chính là người làm mối, còn ai khác nữa!
- Nói đúng, ông tơ ta mười mấy năm trước đã làm rồi.
Mọi người cười to, Phạm Ninh lại đưa cho tứ thúc Phạm Đồng chiếc chuông, hai người cùng chúc mừng Phạm Ninh vài câu, Phạm Thiết Chu nói:
- A Ninh, ta dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi, bọn họ hơi mệt.
Phạm Ninh gật gật đầu, nói với phụ thân:
- Phụ thân, con có chuyện muốn nói với người, con ở đây đợi người.
- Đã biết, ta sắp xếp cho mấy trưởng bối trước xong nói sau.
Phạm Thiết Chu dẫn theo mấy trưởng bối đi vào, Phạm Ninh đứng ở cửa kiên nhẫn chờ, không bao lâu, Phạm Thiết Chu bước nhanh ra, cười hỏi:
- A Ninh, con muốn nói chuyện gì?
Phạm Ninh thăm dò nhìn nhìn ra sân:
- Bọn họ đều sắp xếp xong xuôi rồi?
Phạm Thiết Chu gật gật đầu,:
- Bên này phòng xá nhiều, đều dọn dẹp thật sự sạch sẽ, đệm chăn cái gì cũng có, tìm phòng rồi ở lại thôi, một lát nữa Nhị thúc của cọn đem hành lý của bọn họ tới.
Phạm Ninh chỉ chỉ hướng bờ sông:
- Phụ thân, chúng ta đi thôi!
Phạm Thiết Chu hơi kinh ngạc, nhưng vẫn chậm rãi đi cùng con trai về phía bờ sông Biện.
- Phụ thân, y quán hiện tại như thế nào? - Phạm Ninh cười hỏi.
- Y quán cũng không tệ lắm, đa số người bệnh có vết thương bên ngoài da đều chữa được, nhưng vẫn còn có chút phiền toái.
- Tỷ như?
- Tỷ như ta dùng rượu trắng hoặc là nước muối rửa miệng vết thương cho người bệnh, nhưng người bệnh phát sốt không giảm, vẫn tìm không thấy thuốc tốt, đây là nỗi buồn lớn nhất của ta.
Phạm Ninh gật gật đầu, đây là trong cơ thể có chứng viêm, thời đại này không có các loại kháng sinh như Cephalosporin, Penicilin…, quả thật khó trị.
Phạm Ninh suy nghĩ một chút nói:
- Con vừa nghe nói một phương thuốc rất hữu hiệu, phụ thân không ngại thì thử một lần.
Phạm Thiết Chu mừng rỡ:
- Phương thuốc gì?
- Phụ thân có thể dùng cây bồ công anh, khổ địa đinh và rễ bản lam, ba loại đun sôi đưa cho người bệnh uống, một ngày bốn tới năm lần, trên cơ bản hai ba ngày có thể hạ sốt.
- Ta đây trở về sẽ thử một lần.
Hai người đi đến bờ sông, nơi này thật ra là sông bảo vệ thành, nhưng cũng là một bộ phận của sông Biện, trên mặt sông tấp nập, thuyền đến thuyền đi, vô cùng náo nhiệt.
Phạm Ninh chăm chú nhìn một con thuyền nhỏ thật lâu, bỗng nhiên thản nhiên hỏi:
- Có phải di nương Thái Hương kia mang thai năm tháng rồi phải không?
Phạm Thiết Chu lập tức trầm mặc, một hồi lâu nói:
- Chuyện này ta sẽ xử lý tốt, con đừng quản nhiều.
- Nhi tử sao có thể không quản đây? Nếu tin tức phụ thân có con riêng truyền đi, Liễu gia liền lập tức sẽ vạch tội con, con phải về nhà làm ruộng rồi.
Phạm Ninh giọng điệu tuy rằng rất nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói lại làm cho Phạm Thiết Chu mặt trắng bệch..
Ông cắn môi dưới một lúc lâu nói:
- Tuyệt đối sẽ không có trường hợp trở thành có con riêng xuất hiện, ta có thể cam đoan!
Phạm Ninh nhanh chóng nhìn thoáng qua phụ thân:
- Chuyện đó phụ thân định xử lý như thế nào, muốn cùng nương li hôn?
Phạm Thiết Chu lắc đầu:
- Ta dù thế nào cũng sẽ không ly hôn với mẹ con, hơn hai mươi năm vợ chồng, làm sao có thể nói ly hôn thì li hôn, vốn ta đã chuẩn bị từ bỏ, nhưng nàng có bầu, ta liền không thể bỏ mặc nàng, ta sẽ nghĩ hết mọi biện pháp thuyết phục mẹ con.
Phạm Ninh muốn chính là thái độ này của phụ thân, nữ nhân có thể đổi đi đổi lại, nhưng nguyên tắc của phụ thân thì không thể thay đổi.
Phạm Ninh hiểu rất rõ mẫu thân mình, bà là điển hình của một người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, ngoài miệng luôn luôn rất cứng rắn, nhưng nếu phụ thân thật sự vì nữ nhân kia từ bỏ bà, bà lại đau lòng muốn chết, chỉ cần phụ thân đồng ý chịu nhún nhường, cho mẫu thân đầy đủ tôn nghiêm, chuyện này vẫn có thể giải quyết thích đáng.
Phạm Ninh lại chậm rãi nói:
- Nương là người thông tình đạt lý, mẹ không phải không hiểu được, chỉ có điều phụ thân làm mẹ đau lòng, làm người tổn thương đến lòng tự trọng, chỉ cần phụ thân đồng ý cúi đầu cầu xin mẹ, đáp ứng hết thảy điều kiện của mẹ, mẹ sẽ chấp nhận di nương kia thôi.
Phạm Thiết Chu cười khổ một tiếng:
- Nương con rất kiên cường, bà ấy chưa chắc đồng ý!
- Đó là thành ý của phụ thân không đủ, hôm nay không được, ngày mai lại đi, ngày mai không được, ngày mốt lại đi, chỉ cần kiên trì vài ngày chịu nhún nhường, nương sẽ đáp ứng.
Dừng một chút, Phạm Ninh lại nói:
- Mặt khác, tổ phụ của Chu Bội sẽ cho nàng tòa nhà ở trấn Mộc Đổ làm đồ cưới, tòa nhà này chiếm hai trăm mẫu đất, mọi người có thể dọn qua đó, con nghĩ có đủ phòng, cuộc sống của mọi người cũng sẽ khá giả một chút.
Phạm Thiết Chu than thở nói:
- Ta nghe lời con, hôm nay xin ngày mai cầu, cầu xin bà ấy mười ngày nửa tháng, hy vọng bà ấy có thể hồi tâm chuyển ý.
- Nhưng con phải nhắc nhở phụ thân, cho dù nương nói ra hai chữ "ly hôn", dù nói ra một vạn lần, nhưng hai chữ này không có khả năng từ miệng phụ thân nói ra, hy vọng phụ thân nhất định phải nhớ kỹ điểm này.
Phạm Thiết Chu gật gật đầu:
- Ta biết tính tình nương con, hai chữ này ta tuyệt sẽ không nói.
- Vậy được rồi! Phụ thân trở về chiêu đãi cậu thật tốt, đây cũng là cho nương con chút thể diện, con không quản nữa.
Phạm Thiết Chu vỗ vỗ vai nhi tử, xoay người bước đi. Phạm Ninh nhìn phụ thân đi xa, hắn tâm sáng như gương, có thể giải quyết tốt chuyện hôn nhân của cha nương hay không, cũng không phải dựa vào thái độ của mẫu thân mà phải xem phụ thân có chịu dùng thành ý hay không.
Thúy Vân Lâu đã sắp xếp xong, lầu một đến lầu ba cũng đóng cửa, hậu trạch cũng khóa lại, bởi vì đồ cưới của Chu Bội đã đưa đến trong phủ, Chu phủ còn đặc biệt phái mấy võ sĩ võ nghệ cao cường sắp xếp ẩn náu phòng thủ ở trước sau cửa phủ, đề phòng kẻ trộm.
Phạm Ninh cùng Minh Nhân đều ngủ ở phòng sách tầng bốn, trời vừa sáng, hai người đã dậy.
Hai ngày nay Minh Nhân cũng ở trong phủ Phạm Ninh nhận lễ vật của khách, một bước không rời đi, khiến cậu rất khó chịu, nhưng lại không thể làm gì.
- A Ninh, huynh phải nói rõ với đệ, lúc huynh lập gia đình, đệ cũng phải thay huynh nhận lễ.
Minh Nhân tức giận nói với Phạm Ninh.
Phạm Ninh cười cười nói:
- Nếu bổn quan rảnh rỗi, nhất định sẽ sắp xếp người thay huynh nhận lễ vật.
Minh Nhân lúc này mới nhớ tới Phạm Ninh là quan lớn, cậu không khỏi trừng mắt, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng nói:
- Đệ trở về mang theo nhiều thuộc hạ, sao một người cũng không thấy đâu?
- Đệ để bọn họ về nhà, có vài thuộc hạ nhà ở kinh thành, ngày mai đến giúp một tay.
- Vậy sao đệ không cho huynh về nhà, có phải thấy huynh dễ bắt nạt không? Nên bắt ta ở lại?