- Nếu huynh không họ Phạm thì đệ tùy huynh.
Phạm Ninh trợn mắt hung ác nhìn y, lại nói:
- Sau khi trời tối tiểu tử huynh ra ngoài đi dạo, nửa đêm canh ba mới trở về, huynh cho là đệ không biết huynh đã làm gì, có cần đệ nói với thím hai không?
- Đừng! Ngàn vạn lần đừng nói, nếu để cho mẹ già của huynh biết, ngày tháng tốt đẹp của huynh sẽ chấm dứt.
- Nếu huynh biết bị đệ nắm điểm yếu trên tay, còn không giúp đệ làm tốt việc?
Minh Nhân nhất thời ỉu xìu, nhỏ giọng nói lẩm bẩm:
- Rõ ràng là giúp đỡ anh em, bây giờ biến thành ác ý uy hiếp, làm lòng người ta lạnh giá, ngày tháng sau này của ta không biết còn có thể hết lòng làm việc thay người nào đó hay không?
Phạm Ninh vừa bực mình vừa buồn cười.
- Được rồi được rồi, sau này sẽ bồi thường cho huynh, không để huynh chịu thiệt.
Nghe được đền bù, Minh Nhân nhất thời tinh thần chấn động, tươi cười rạng rỡ nói.
- Bồi thường khác cũng không cần, cho phép chúng ta tuyển lao công Nhật Bản đi.
Một năm nay đào vàng, Minh Nhân cùng Minh Lễ đều dùng người Côn tộc, những thổ dân này mặc dù không hứng thú với vàng, nhưng tự do buông thả, tính tình nóng này, dẫn đến hiệu quả lao động thấp, hơn nữa nhân số ít, anh em hai người chỉ tuyển năm mươi người, nếu như có thể tuyển một trăm lao công Nhật Bản làm việc, số lượng vàng bọn họ đào đã hơn hai trăm ngàn lượng rồi.
Hai người luôn muốn tuyển lao công Nhật Bản, nhưng Phạm Ninh không phê duyệt, lý do rất chu đáo, Côn Châu và Nhật Bản thỏa thuận trong hiệp nghị lao động, chỉ có quan phủ tuyển lao công, tư nhân không được phép tuyển lao công, kỹ viện, quán rượu trước kia thì không truy cứu, sau này không thể cho phép nữa.
Phạm Ninh lắc đầu.
- Huynh biết rõ đệ sẽ không phê chuẩn, còn nói cái yêu cầu này.
- Có thể biến báo mà.
Minh Nhân đầu tiên tiến lên phía trước nghiêm mặt cười nói:
- Do quan phủ thay chúng ta tuyển, chúng ta trả cho quan phủ một khoản tiền, như vậy tất cả đều vui mừng.
Phương án này quan phủ Côn Châu đã thảo luận qua, thật ra thì không riêng gì đám người Minh Nhân muốn lao công Nhật Bản, rất nhiều nông dân làm ruộng cũng muốn tuyển một hai nông dân Nhật Bản giúp đỡ, từ trên xuống dưới vấn đề khó khăn khốn khổ của Côn Châu là người không đủ.
- Chuyện này trở về rồi nói đi! Đệ đang đợi triều đình phê chuẩn số lượng tuyển lao công Nhật Bản, chờ triều đình phê chuẩn xuống thì có phương án rồi.
Minh Nhân vui mừng khôn xiết.
- Huynh đi làm việc ngay, bảo đảm siêng năng, nhẫn nhục chịu khó.
Ngay tại lúc này, trên thang gác truyền tới âm thanh chạy nhanh, một tên người ở Chu phủ ở ngoài cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm cô gia, ở cửa có người mang lễ tới, hình như là Cao gia.
'Cao gia tặng lễ vật! '
Phạm Ninh ngẩn ra, trong hai mươi mấy tấm thiệp mời hắn gửi đi không có Cao gia, là Cao gia nào?
Phạm Ninh dĩ nhiên không cho rằng là đại học sĩ Cao Nhược Nột, ngoài ra đại học sĩ Cao Tụng càng không thể, ở kinh thành nói Cao gia, chỉ có thể là khai quốc công thần Cao Hoài Đức, gia tộc Cao Hoài Lượng.
Chỉ là Phạm Ninh chưa từng qua lại với bọn họ, người quen biết duy nhất là vợ Triệu Tông Thực Cao Thao Thao, Cao Thao Thao là cháu gái đời thứ tư của Cao Hoài Đức.
Phạm Ninh làm sao cũng không nghĩ ra, nói với Minh Nhân:
- Đi xem thử.
Hai người đi nhanh xuống Thúy Vân Lâu, đi thẳng tới ngoài cửa lớn, chỉ thấy đứng ngoài cửa lớn một người dáng vẻ quản gia, phía sau có vài tùy tùng đi theo, mang ba chiếc rương mạ vàng, rương để dưới đất, nhìn rất nặng nề.
Quản gia nhận ra Phạm Ninh, hắn ta vội vàng tiến lên cười nói:
- Chủ nhân nhà ta chúc mừng tân hôn của Phạm Tri châu, đặc biệt đem tới chút lễ, bày tỏ tâm ý.
Nói xong, hắn ta đem danh mục quà tặng trình lên cho Phạm Ninh, Phạm Ninh nghi ngờ nhận lấy danh sách lễ vật, hắn xem qua phần ký tên, 'Bắc Tác Phường phó sử Cao Tuân Phủ. '
Quả nhiên là Cao gia kinh thành, Cao Tuân Phủ là cháu trai mãnh tướng Cao Quỳnh, mà Cao Quỳnh là cháu Cao Hoài Đức, ngoài ra, Cao Tuân Phủ chính là cha Cao Thao Thao.
Phạm Ninh lại nhìn quà tặng: Mừng ba nghìn lượng bạc.
Phạm Ninh nhất thời sợ hết hồn, ba ngàn lượng bạc không phải là con số nhỏ, Tào gia tặng quà cho mình cũng là ba ngàn lượng bạc, chỉ có quan hệ vô cùng thân mật mới có thể tặng tiền mừng cao như vậy, giống như đám người Âu Dương Tu, Bao Chửng, Bàng Tịch, Phú Bật cũng chỉ đưa tới mừng năm mươi lượng bạc.
Trực giác nói cho Phạm Ninh, chuyện này không đơn giản, nhưng trên rương mạ vàng có dán chữ "hỉ" ghim lụa đỏ, không nhận không được, Phạm Ninh chỉ đành miễn cưỡng nhận lấy, lại nói:
- Xin chờ chốc lát, ta lấy một tấm thiệp mời cho quý chủ nhân.
Hắn lập tức gấp rút trở về viết một tấm thiệp mời, đi ra giao cho quản gia, quản gia thi lễ, lúc này mới cáo từ.
Tất cả quà tặng đưa đến đều đặt trong hiên nhà bên trái lầu một Thúy Vân Lâu, Phạm Ninh nhìn ba rương xếp đầy đĩnh bạc, trong lòng xác thực khó xử, Minh Nhân bên cạnh cười nói:
- Cái này còn không nghĩ ra sao? Cao gia cũng muốn phát triển ở Côn Châu, hối lộ đệ trước. Cái bọn rắn độc này.
Mặc dù Minh Nhân nói rất thẳng thừng khó nghe, nhưng cậu nói đúng, Tào gia đưa cũng là ba ngàn lượng bạc, Cao gia cùng Tào gia kề vai, rõ ràng đang ám chỉ cái gì, hơn nữa Cao gia cùng Tào gia quan hệ thông gia mấy đời, quan hệ cực tốt, Tào gia ở Côn Châu đứng thứ nhất, Cao gia làm sao lại không đuổi theo.
Phạm Ninh thở dài nói:
- Cao Tuân Phủ là cha vợ Triệu Tông Thực, xét ở địa vị Cao gia, để cho hắn ta ra mặt, hiển nhiên là muốn Triệu Tông Thực ngồi trên con đường này, đệ suy đoán Triệu Tông Thực rất nhanh sẽ đến tìm đệ.
- Vậy đệ cảm thấy Cao gia muốn cái gì?
- Là nông trường cỏ, là khu mỏ, hay là giống như Tào gia, cả hai đều muốn.
Tin tức Côn Châu phát hiện mỏ giàu bạc trắng, hoàng kim đã truyền ra triều đình, dựa theo thông lệ, đồng thời quan phủ khai thác quy mô lớn, cũng sắp cho phép dân gian tiến hành khai thác, nhưng mà dân chúng bình thường không đến lượt, thông thường đều là quyền quý kiếm một chén canh.
Nhưng Côn Châu không phải nội địa Đại Tống, thuộc về vùng hải ngoại đặc thù, do triều đình cùng châu nha đồng thời quản lý thực thi.
Ví dụ như phía quan viên nông trường cỏ trực thuộc do Quần Mục Ty quản lý, châu nha phụ trách trợ giúp quản lý, nhưng nông trường cỏ tư nhân thì do châu nha và triều đình đồng thời phê duyệt, đầu tiên là châu phủ căn cứ tình huống thực tế bãi cỏ Côn Châu xác định số lượng nông trường cỏ tư nhân, đem kế hoạch trình lên triều đình, sau đó gia tộc quyền quý nào đó xin triều đình, sau khi triều đình phê chuẩn, lại do châu nha tới xác định phạm vi địa điểm bãi chăn nuôi.
Khu mỏ cũng giống như vậy, cho phép số lượng bao nhiêu tư nhân đào mỏ là do châu nha Côn Châu định đoạt, phê duyệt là Quặng Giám Ty của triều đình, sau khi lấy được phê duyệt cụ thể khai thác khu mỏ kia, còn lại do châu nha quyết định.
Trước mắt, Phạm Ninh tổng cộng báo lên năm bãi chăn nuôi tư nhân, năm nơi đào mỏ tư nhân, sau này cho dù được phê chuẩn, cũng là mở rộng phía bắc Kình Châu hoặc là các đảo, Côn Châu sẽ không tăng thêm.