Trước mắt Chu gia và Tào gia đứng thứ nhất, còn có rất nhiều gia tộc quyền quý cũng đang rục rịch, bây giờ Cao gia bắt đầu ra tay, một khi Cao gia thành công vậy thì còn dư lại hai chỗ, nghe nói rất nhiều gia tộc quyền quý cũng chuẩn bị phái người đi Côn Châu xem xét.
Nghĩ tới đây, Phạm Ninh chỉ cảm thấy nhức đầu, theo lý, Cao gia đưa bạc mừng không thể nhận, nhưng không nhận lại không nể mặt Triệu Tông Thực, Tào gia bên kia cũng không thể nói rõ, Tào gia bên kia không có vấn đề, nhưng Triệu Tông Thực đúng là không thể đắc tội.
Phạm Ninh hướng Minh Nhân nói:
- Cao gia coi như xong, về sau hễ không có thiệp mời, mà lại tặng lễ hơn một ngàn lượng bạc, kiên quyết từ chối nhận, nói huynh không thể quyết định, chờ đệ trở về nói sau.
- Nếu như là thiên tử tặng lễ vật cho đệ?
Phạm Ninh giận đến muốn đánh đầu cậu.
- Huynh rốt cuộc có não hay không?
Minh Nhân che đầu cười hì hì nói:
- Chỉ là đùa một chút, không cần coi như thật! Không cần tưởng thật.
Phạm Ninh lại dặn dò cậu mấy câu, lúc này mới ngồi lên xe bò đến nơi ở của cha mẹ, nếu như không có chuyện Cao gia tặng lễ vật, nửa canh giờ trước hắn đã đi rồi, bây giờ hắn vội vã muốn biết quan hệ của cha mẹ đã hòa hoãn chưa?
hạm Ninh chạy tới nhà ở ngõ Phù Dung, trong sân rất yên tĩnh, hình như không có ai.
Phạm Ninh chần chừ đứng ở cửa giây lát, vẫn đi vào viện nhỏ của cha mẹ, trong sân chỉ có em gái A Đa đang tập trung đọc sách, không có bóng dáng mẹ bận rộn.
- A Đa.- Phạm Ninh gọi một tiếng.
- Ca ca!
A Đa vội vàng đứng lên chạy tới.
Phạm Ninh kéo tay em gái, nhìn qua căn phòng cười hỏi:
- Cha và mẹ đâu?
- Mẹ của Bội tỷ sáng sớm đã đến, cha và mẹ cùng bà bàn bạc gì đó.
- Bàn bạc cái gì? Phạm Ninh nghiêng đầu nhìn em gái, hắn vẫn có phần không hiểu.
- Hình như là đến phủ tam tổ phụ của Bội tỷ, chính là liên quan tới chuyện hôn lễ ngày mai.
Phạm Ninh giờ mới hiểu được, hẳn là đi chắc chắn về chi tiết hôn lễ.
- Vậy những người khác thì sao?
- Sau đó xe ngựa Chu gia cũng đón mọi người đi, ngày mai là hôn lễ của ca ca mọi người cũng có chuyện phải làm, mọi người đều đi đến phủ của Chu tam lão gia tụ tập bàn bạc.
- A Đa, muội đến đây, huynh có chuyện hỏi muội.
Phạm Ninh đem A Đa kéo qua một bên, thấp giọng hỏi nàng.
- Tối hôm qua cha và mẹ cãi nhau sao?
A Đa từ từ cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói:
- Tối hôm qua mẹ khóc cả đêm.
- Sau đó thì sao, có tranh cãi hay không?
A Đa lắc đầu.
- Nghe thấy mẹ đang mắng cha, cha một câu cũng không nói, giống như....
- Giống như cái gì? - Phạm Ninh hỏi tới.
- Muội không biết, muội không dám nói bậy bạ!
A Đa sợ sệt ra sức lắc đầu.
- A Đa, muội phải nói cho ca ca, huynh không hy vọng cái nhà này bị hủy, huynh phải biết tình hình, muội nhất định phải nói cho huynh, muội nhìn thấy gì?
A Đa nghĩ đến nhà sẽ bị phá hủy, nàng rốt cuộc lấy hết tinh thần can đảm, nơm nớp lo sợ nhỏ giọng nói:
- Muội giống như nhìn thấy cha quỳ xuống trong phòng, vẫn quỳ đến trời sáng.
Phạm Ninh nhất thời thở phào nhẹ nhõm, ngày hôm qua lời mình khuyên cha, ông cuối cùng cũng nghe lọt tai.
- Vậy mẹ mắng cha cái gì?
- Mẹ mắng một đêm, nói rất nhiều cha quên ơn phụ nghĩa, cha không quản được mình, hồ ly tinh dụ dỗ ông ấy lập tức cắn câu, dù sao thì là muốn cùng cha ly hôn, để cho ông ấy cùng hồ ly tinh sống qua ngày.
Nói đến đây, A Đa lo lắng hỏi:
- Ca ca, huynh nói cha và mẹ thật sự sẽ ly hôn sao?
Nếu như mẹ không mắng không ồn ào, Phạm Ninh còn rất lo lắng, như vậy nói lên lòng mẹ nguội lạnh, nhưng mẹ khóc thút thít, còn mắng chửi cha, nói rõ bà là rất để ý cha.
Đến mức ngoài miệng la hét ly dị, cái đó càng không cần để ở trong lòng, mẹ nói năng chua ngoa nhưng lòng như đậu phụ, đối với mình và cha, luôn luôn là nói không giữ lời.
Nhưng mà xem chừng sau này phụ thân sẽ mắc nợ, mẹ coi như sau cùng tiếp nhận người đàn bà kia, cũng sẽ luôn dùng chuyện này tới châm biếm cha, đây cũng tính là cha bị 'Trừng phạt đúng tội'.
Phạm Ninh cười an ủi em gái nói:
- Yên tâm đi! Chỉ cần cha quỳ mấy đêm, bực bội trong lòng mẹ có thể từ từ biến mất.
Phát hiện chuyện không có chuyển biến xấu, lo lắng cả đêm trong lòng Phạm Ninh rốt cuộc buông xuống, hắn để lại cho cha mẹ một tờ giấy, dẫn em gái trở về phủ của mình, em gái còn nhỏ, loại chuyện này tốt nhất không nên biết quá nhiều.
...
Thành hôn vẫn còn ngày cuối cùng, bạn bè thân thiết từ vùng khác lần lượt từ hôm qua, hôm nay chạy tới, Chu gia cũng không ngoại lệ, con cháu Chu Nguyên Phủ cùng Chu Nguyên Phong trong mấy ngày nay từ Ngô Giang chạy tới kinh thành.
Vì cho nhị đệ Chu Nguyên Tuấn một cơ hội, cứu vãn tình thân bị chia cắt, Chu Nguyên Phủ để cho con trai thứ hai Chu Nguyên Tuấn đưa tới một tấm thiệp mời cho nhị đệ, mời ông ta tham dự hôn của cháu gái Chu Bội.
Nhưng kỳ tích không xuất hiện, sáng sớm hôm nay, Chu Nguyên Tuấn để quản gia đem tấm thiệp mời trở lại, ông ta dùng hành động để nói ông ta cùng huynh trưởng quyết tâm cắt đứt triệt để.
Trong phòng, Chu Nguyên Phủ cùng bốn con trai ngồi vây một vòng, thừa dịp cơ hội hôm nay, có mấy lời ông muốn thắng thắn nói rõ ràng.
Chu Nguyên Phủ không hy vọng tương lai bốn con trai bởi vì phân chia tài sản mà xích mích thành thù.
- Đây là đồ cưới ta cho A Bội, mọi người có nghi vấn gì hoặc là không vừa lòng có thể nói thẳng, ta hôm nay sẽ không tức giận, sẽ cho mọi người một lời giải thích cùng bàn giao rõ ràng, nhưng nếu như bây giờ không nói, mà chờ sau này tới tính sổ, vậy thật xin lỗi, Chu Nguyên Phủ ta cũng sẽ không nhận đứa con trai này nữa, tước đoạt quyền thừa kế tài sản của người đó và con cái, ta sẽ viết thành văn bản, không nói chơi.
Nói xong, Chu Nguyên Phủ ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía bốn con trai.
Lúc này, con trai trưởng Chu Hiếu Vân giơ tay nói:
- Cha, con tỏ thái độ trước.
Chu Nguyên Phủ khoát tay chặn lại.
- Ngươi không cần tỏ thái độ, A Bội mặc dù là con gái ngươi, nhưng nó tương đối đặc biệt, lần này con bé lập gia đình đồ cưới hao phí không liên quan đến ngươi, ta coi địa vị con bé ngang hàng các con mà đối đãi, sau này cháu trai cháu gái khác lập gia đình, sẽ không còn được đối đãi như vậy.
Con trai thứ ba không nhịn được hỏi:
- A Bội từ nhỏ được cha nuôi lớn, tình cảm sâu đậm, cha có thích nó hơn một chút, cũng không thể chê trách, chỉ là bởi vì nguyên nhân này mà ưu ái nó, con chỉ sợ không cách nào nói rõ với mấy đứa con gái.
Chu Hiếu Cương thật ra thì thay mặt ý kiến hai anh em khác, đem chỗ ở Mộc Đổ, cửa tiệm cùng với năm ngàn mẫu đất coi như của hồi môn, mọi người cũng không có ý kiến, mấu chốt còn mười hai ngân hàng ở kinh thành, phải biết mỗi đồng cỏ bất động sản của tiền trang đều là Chu gia mua lại, rõ ràng những bất động sản đất xây dựng này giá trị năm trăm ngàn xâu trở lên, đặc biệt là tổng cửa hàng cai quản trên phố giá trị một trăm ngàn xâu, ngoài ra còn có năm sáu trăm ngàn xâu tiền vốn, cộng lại tài sản mười hai tiền trang này triệu xâu trở lên, hàng năm tiền lãi ở đây một trăm ngàn xâu trở lên, đây là chỗ kiếm tiền nhiều nhất của Chu gia. Cứ như vậy cho một cháu gái, ba đứa con trai làm sao chịu phục?