Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 535 - Chương 533

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 533
 

Chu Nguyên Phủ gật đầu, rồi nhìn con trai út Chu Hiếu Nam nói:

- Coi như ngươi không có ý kiến, vợ ngươi chẳng lẽ cũng không có ý kiến? Ngươi tại sao không nói gì?

Chu Hiếu Nam cùng lão tam Chu Hiếu Cương đều là con do thiếp sinh, là con trai thứ, nhưng Chu Nguyên Phủ đối với bốn con trai cho tới bây giờ đều coi như nhau, không phân biệt chính thứ.

Chu Hiếu Nam bên trong tương đối sợ vợ, mà nương tử hắn ta Ngô thị hết sức khôn khéo đanh đá, nếu như không nói rõ chuyện, tương lai Ngô thị nhất định sẽ có ý kiến.

Chu Hiếu Nam ngập ngừng nói:

- Suy nghĩ của con và tam ca không khác nhau lắm.

- Hừ! Ta không hỏi ngươi không nói, cuối cùng vợ ngươi lại chạy tới tranh luận ầm ĩ, để cho cả nhà không được yên ổn.

- Con không dám!

- Lão nhị, ý của con thế nào? Chu Nguyên Phủ lại hỏi con trai thứ Chu Hiếu Lâm.

Chu Hiếu Lâm phụ trách trông coi ruộng đất của cha, hết sức khôn khéo tài giỏi, cũng được Chu Nguyên Phủ coi trọng, y ngược lại không giống như lão tam lão tứ tầm nhìn hạn hẹp, y vội vàng nói:

- Nếu cha đem bốn người chúng con tập trung lại nói rõ chuyện này, đã nói lên cha không phải làm theo cảm tính, mà là kết quả scủa uy nghĩ cặn kẽ, con ủng hộ quyết định của cha.

- Con thật lòng ủng hộ?

- Con thật sự từ trong tâm ủng hộ cha.

Chu Nguyên Phủ vui mừng gật đầu, cuối cùng cũng có một con trai nhận thức được đạo lý quan trọng, ông nhìn qua lão tam và lão tứ nói:

- Ta cho Bội nhi phần của hồi môn phong phú này cũng không phải bởi vì ta nuôi lớn nó từ nhỏ, tình cảm sâu đậm, nếu là bởi vì tình cảm ông cháu, ta nhiều nhất cũng so với những cháu gái khác cho nó nhiều hơn một trăm ngàn xâu tiền của hồi môn là đủ rồi, ta tuyệt đối sẽ không bởi vì tình cảm sâu đậm mà đem mười hai tiền trang đưa cho nó.

- Ta sở dĩ đối đãi với nó như vậy, là bởi vì chồng sắp cưới của nó liên quan đến tương lai Chu gia chúng ta, có thể nói, con cháu của Chu gia chúng ta đều phải dựa vào y, đúng vậy, các con đều biết là Phạm Ninh, nếu như ta không nhìn lầm, tương lai tiền đồ của đứa cháu rể này không có giới hạn, chỉ bằng một điểm này, ta phải dùng đồ cưới phong phú lôi kéo y.

Ba con trai trố mắt nhìn nhau, hóa ra là bởi vì nguyên nhân này, Chu Hiếu Cương trong lòng còn không phục, hắn ta lại nói:

- Cha chỉ là dự đoán tương lai hắn có tiền đồ, nhưng đồ cưới tặng cho là đồ thật, lỡ như tương lai hắn không đạt được như mong muốn, không phải khiến cha thất vọng sao?

Chu Hiếu Cương nói bóng gió chính là nếu như Phạm Ninh tương lai không đạt được như mong đợi, tiền kia thật sự uổng công cho hắn.

Chu Hiếu Nam cũng gật đầu liên tục, bày tỏ đồng ý cái nhìn của tam ca.

Chu Nguyên Phủ trong lòng thật là thất vọng, ông không nghĩ tới hai đứa con trai mình lại ham lợi, chỉ nhìn lợi ích trước mắt, nhưng cũng không có biện pháp, ông đã nói trước, hôm nay cho mọi người một lời bàn giao rõ ràng.

Chu Nguyên Phủ chỉ đành phải cố nén giận dữ nói:

- Nếu hai anh em các ngươi đều coi trọng lợi ích trước mắt, vậy chúng ta người làm ăn nói chuyện làm ăn, hai người các ngươi tính toán thử xem, quan hệ tam thúc của ngươi cùng Phạm Ninh rất tốt, năm đó cách điều chế rượu trắng chính là Phạm Ninh cho tam thúc ngươi, ông bằng cách điều chế này kiếm gọn không dưới một trăm ngàn xâu tiền, đây là một.

- Thứ hai, tam thúc các ngươi nghe theo đề nghị của Phạm Ninh, xài bốn chục ngàn xâu tiền mua ngựa giống, sau đó lại nghe khuyến cáo của Phạm Ninh không trả giá đem ngựa giống dâng hiến cho triều đình, biết triều đình khẩn cấp, giành được lời khen của thiên tử, không chỉ phong tam thúc các ngươi tước vị huyện công, lại ban thưởng cho tam thúc các ngươi một khối ruộng đất chu vi ba mươi dặm, Phạm Ninh tự mình chọn cho ông một đảo, trên cái đảo này rõ ràng vàng bạc trắng số lượng dự trữ không dưới triệu xâu, có thấy không, tam thúc các ngươi ước chừng dùng bốn mươi nghìn xâu, lập tức từ Phạm Ninh lấy được lợi nhuận to lớn kia, các ngươi không nghĩ tới sao.

Chu Hiếu Cương cùng Chu Hiếu Nam thật sự kinh ngạc sợ hãi, Chu Hiếu Nam lại lắp ba lắp bắp hỏi:

- Vậy.. vậy tại sao hắn… không… không đề nghị cha đi mua ngựa giống?

- Ngươi làm sao biết hắn chưa cho ta lợi ích?

Chu Nguyên Phủ trợn mắt nhìn con trai.

- Đá Điền Hoàng ta có ba phần đóng góp, lợi ích bên trong không dưới năm ngàn xâu, còn có mỏ vàng Côn Châu, quyền đào mỏ đầu tiên chính là lấy danh nghĩa của ta, nếu không phải hắn là chủ chính Côn Châu, quyền đào mỏ Côn Châu đến phiên Chu gia chúng ta sao?

- Năm nay ta muốn sắp xếp con em đi Côn Châu đào mỏ, năm năm lợi nhuận ít nhất có thể thu hoạch một trăm ngàn lượng vàng, tương lai hắn sẽ còn mang đến cho Chu gia lợi nhuận nhiều hơn, các ngươi lại còn vì mười mấy cửa tiệm canh cánh trong lòng nghi ngờ, Chu Nguyên Phủ ta có con trai ngu xuẩn như thế cũng là kiếp trước ta đã tu luyện có phúc quá mà.

Chu Nguyên Phủ giọng hết sức nghiêm nghị, Chu Hiếu Nam cùng Chu Hiếu Cương vô cùng xấu hổ, quỳ xuống nói:

- Quyết định của cha, chúng con đã hiểu, cũng kiên quyết ủng hộ, sau này tuyệt đối không phát sinh mâu thuẫn.

Chu Nguyên Phủ lấy ra một phần giấy bảo đảm, bỏ trên bàn nói:

- Nếu các ngươi đều chấp nhận, như vậy ký tên đồng ý, chuyện này coi như giải quyết tốt đẹp, sau này ai dám nhắc chuyện cũ nữa, ta sẽ dựa theo điều khoản trên giấy bảo đảm trục xuất người đó khỏi cửa, một xu cũng không cho.

Trời chưa sáng Chu Bội đã dậy, hôm nay là ngày đại hỉ của nàng, bắt đầu từ hôm qua, nàng ở trong lầu nhỏ chất đầy các loại đồ cưới, hai ngày nay, Chu Bội trên căn bản cứ thử trang điểm hết lần này tới lần khác.

Xuyên qua cửa sổ nhỏ lầu hai nhìn ra ngoài hiên, Chu Bội nhìn thấy Kiếm Mai Tử trong sân, cô ấy đứng ở dưới tàng cây hoa quế, ngửa đầu yên lặng nhìn chăm chú cái gì, bóng lưng cô đơn của cô ấy khiến cho Chu Bội kích động trong lòng không nói ra được thành lời, vội vàng chạy xuống lầu.

- Kiếm tỷ.

Chu Bội đi lên trước, nhẹ nhàng nắm tay Kiếm Mai Tử, nàng tỉ mỉ phát hiện khóe mắt Kiếm Mai Tử mơ hồ có nước mắt.

- Kiếm tỷ, xảy ra chuyện gì?

- Không có gì? Hôm nay muội sắp xuất giá, ta vui mừng thôi.

- Kiếm tỷ đương nhiên là đi cùng ta.- Chu Bội nhỏ giọng thử dò xét.

Kiếm Mai Tử cười khổ lắc đầu.

- A Nhã cùng muội đi là được rồi, ta định trở về núi Phổ Đà.

- Kiếm tỷ, tỷ đừng ngốc nghếch nữa, sư phụ tỷ cũng đã qua đời, trong đạo quán từ trên xuống dưới ghét bỏ tỷ, bây giờ đại sư tỷ tỷ ghét nhất là đương gia quản lí mọi việc, tỷ trở về làm gì?

Kiếm Mai Tử yên lặng, năm đó cô ấy cũng là bởi vì lượng cơm ăn quá lớn, dáng dấp lại cao, bị những sư tỷ sư muội khác ruồng bỏ, sư phụ không thuyết phục được mọi người, chỉ đành phải đưa cô ấy đến Chu gia, đi theo Chu Bội đã mười hai năm, đã sớm coi Chu Bội là em gái mình, coi Chu gia là nhà mình.

Hôm nay Chu Bội lấy chồng, mình cùng đi còn ra thể thống gì, không danh không phận, sẽ khiến cho người khác chê cười.

Bình Luận (0)
Comment