- Chỉ riêng ở ven rừng đã thấy mấy ngàn cây gỗ hổ phách, cho ta chỗ này, triều đình đúng là thua thiệt lớn.
Phạm Ninh cười cười nói:
- Gỗ hổ phách nhiều như vậy, nhập về không sợ Đại Tống tiêu hóa không được sao?
Chu Nguyên Phong quay đầu cười híp mắt nhìn Phạm Ninh:
- Vậy là cháu sai rồi, trong phủ quyền quý một khi làm đồ bằng gỗ hổ phách là sẽ làm hơn ngàn bộ, Trương Nghiêu Tá dùng gỗ hổ phách tạo một tòa Tùng Hương các, cháu có thể tưởng tượng gã dùng bao nhiêu gỗ hổ phách, dựa vào tài lực của Đại Tống, cháu có vận chuyển về bao nhiêu gỗ hổ phách cũng hết.
- Nếu là như vậy, tam tổ phụ thật sự phát tài rồi!
Chu Nguyên Phong ngửa đầu cười ha hả:
- Cháu nghĩ ta còn để ý món lợi nhỏ này sao? Chẳng qua thấy nhiều tài nguyên phong phú như vậy, trong lòng cảm thấy vui mừng thôi!
Nói xong ông thúc ngựa chạy về phía trước, Phạm Ninh cười khổ một tiếng, cũng thúc ngựa chạy theo.
Vượt qua cánh rừng lớn, bọn họ thúc ngựa chạy lên một bãi đất, phía trước lập tức sáng ngời, chỉ thấy một màu xanh đậm của hồ nước hiện lên trước mắt, đây là một hồ nước ngọt chiếm diện tích hơn một ngàn mẫu, tĩnh lặng tựa như một cái gương, lại như một khối bảo thạch màu lam tinh khiết và sâu vô cùng.
Ánh mắt của Phạm Ninh và Chu Nguyên Phong đều như đắm chìm trong hồ nước, mười mấy binh lính cũng bị hồ nước đồ sộ này làm cho kinh ngạc, nhất thời, không ai nói gì, thật lâu sau, Chu Nguyên Phong mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
- Nếu hồ này có ở Đại Tống thì tốt biết nhường nào!
Trong lòng Chu Nguyên Phong tràn đầy tiếc nuối, chỉ sợ rằng về sau ông sẽ rất ít trở lại đây, hồ nước đẹp đến đau lòng này sẽ khiến ông ta lưu luyến vạn phần.
- Đi xem đi!
Chu Nguyên Phong thúc ngựa chạy về phía bên hồ.
Chạy lại gần mọi người mới phát hiện ra có mấy trăm con lộc hoa đang uống nước ở đó, tiếng vó ngựa dồn dập quấy nhiễu chúng, làm cả đàn lộc cả kinh chạy trốn đi bốn phía, binh lính đều lắp tên giương cung lên, Chu Nguyên Phong gấp đến độ hô to:
- Đừng bắn lộc, thủ hạ lưu tình!
Binh lính thu hồi cung tiễn, không hiểu nhìn Chu Nguyên Phong, Chu Nguyên Phong lắc đầu nói:
- Đây là ngày đầu tiên ta bước lên đảo, ta không hy vọng ngày đầu tiên tới đây đã lưu lại vết máu của giết chóc, các vị, giúp đỡ chút đi!
Binh lính ai nấy đều ngượng ngùng thu hồi cung tên, lúc này, Phạm Ninh ở phía xa hô to:
- Tổ phụ, lại đây xem đi!
Chu Nguyên Phong thúc ngựa chạy đến, chỉ thấy Phạm Ninh ngồi xổm trước một dòng suối nhỏ, Chu Nguyên Phong xoay người xuống ngựa, đi lên trước cười hỏi:
- Phát hiện ra gì sao?
Phạm Ninh đứng lên, cười rồi mở bàn tay ra:
- Tổ phụ nhìn xem đây là cái gì?
- Vàng hạt!
Chu Nguyên Phong mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy trên bàn tay của Phạm Ninh có năm sáu hạt vàng lớn chừng bằng hạt đậu.
- Nơi này cũng có vàng?
Chu Nguyên Phong vội vàng nhìn kỹ dòng suối nhỏ, là chảy róc rách từ trên đồi núi cao xuống, rồi lại chảy vào trong hồ, xung quanh hồ nước chí ít cũng khoảng hơn hai mươi khe suối nhỏ như vậy, chúng nó đã tạo ra hồ nước này.
Chu Nguyên Phong ngồi xổm xuống, nhìn kỹ dòng suối nhỏ, chỉ thấy có thể nhìn rõ từng hạt vàng như viên bi trong làn nước trong suốt, Chu Nguyên Phong lập tức cảm thấy vừa mừng vừa sợ, lại có chút lo lắng, vui là vì không ngờ trên hòn đảo nhỏ này cũng có vàng, hơn nữa là số lượng khá nhiều, mà lo là vì khi biết hòn đảo này có vàng, liệu triều đình có cảm thấy hối hận mà thu hồi lại hòn đảo không.
- Có nên đi xem những dòng suối nhỏ khác không?
Phạm Ninh cười hỏi.
Chu Nguyên Phong lắc đầu:
- Thời gian không còn sớm, chúng ta đi xem thử đồng cỏ rồi trở về thôi!
Mọi người rời khỏi hồ nước, Chu Nguyên Phong nhìn thoáng qua lại hồ nước khiến ông ta say mê vô cùng lần cuối, khẽ thở dài, thúc ngựa vượt qua đồi cao.
Ven biển là một vùng đồng cỏ rộng lớn, trong vòng bán kính hơn mười dặm trở ra, đủ các loại cỏ dại mọc khắp nơi, Chu Nguyên Phong không khỏi thắc mắc:
- Đáng lý ra cỏ cây ở đây phải giống với Côn Châu chứ, nhưng cảm thấy vẫn không giống, đây là vì duyên cớ gì?
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Đồng cỏ ở Côn Châu đã từng được cải tạo, năm trước chúng ta còn trồng một lượng không nhỏ hạt giống cỏ linh lăng và cây đậu dại, lại cho người nhổ đi rất nhiều cây cỏ có độc, liên tục làm như vậy hơn hai năm, đồng cỏ dần dần không còn như lúc trước, tiếp qua vài năm, đồng cỏ ưu hóa thêm một bước, đại bộ phận thảo nguyên đều là cỏ linh lăng và cây đậu dại, vùng thảo nguyên kia không dùng tới thì cỏ dại sẽ từ từ phát triển.
- Thì ra là thế, ta còn muốn thỉnh cầu A Ninh chuẩn bị cho ta một ít hạt giống cỏ linh lăng và cây đậu dại, ta cũng muốn tiến hành cải tạo đồng cỏ ở đây.
- Chuyện này không thành vấn đề, mà tổ phụ định bao giờ thì cho người đến đây?
Chu Nguyên Phong ngẫm nghĩ một chút:
- Nay thì không kịp, để mùa xuân năm sau đi! Đầu xuân sau ta sẽ để cho A Lâm đem một nhóm người tới đây, đến lúc đó còn phải thuê thêm một ít người làm Nhật Bản ở Côn Châu.
- Những chuyện này đều là việc nhỏ, thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi!
Phạm Ninh vừa nói xong, chỉ thấy Kiếm Mai Tử vội vã cưỡi ngựa từ xa chạy tới, dường như có chuyện gì đó, Phạm Ninh vội vàng nghênh đón:
- Kiếm tỷ, xảy ra chuyện gì rồi?
- Có binh lính đến tìm cậu, hình như có người nào quan trọng tới, cậu đi xem thử!
Trong lòng Phạm Ninh ngẩn ra, sẽ là ai đến đây? Hắn vội vã thúc ngựa chạy về phía cảng, chỉ thấy trên cảng lại thả neo thêm một con thuyền nhỏ, có binh lính lo lắng nhìn ngó xung quanh.
Phạm Ninh chạy tới hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Binh lính quỳ một gối bẩm báo:
- Khởi bẩm Tri châu, Xu Mật Sứ Hàn tướng công đến Côn Châu rồi, trước mắt đang ở Quần Mục Ty chờ Tri châu, mời Tri châu nhanh đi gặp!
Trong lòng Phạm Ninh cả kinh, sao Hàn Kỳ lại đến đây? Trong lòng hắn trở nên gấp gáp, lẽ nào tới vì chuyện của Xuất Vũ Quốc?