Phạm Ninh nhìn vào hai trăm nhân công đang tất bật làm việc, hỏi rằng:
- Huynh làm sao để tránh bọn họ trộm vàng?
- Trước tiên ta sẽ giữ tiền công của bọn họ, ta đã dùng những câu nói khó chịu để nói với họ, hãy ngoan ngoãn làm việc một cách nghiêm túc trong một năm, nếu như vàng không bị trộm mất thì ta sẽ thưởng cho mỗi người thêm 1 lượng vàng nữa, mỗi lần kết thúc công việc đều sẽ soát người, nếu như phát hiện trộm một mẩu vàng không những không nhận được 1 lượng vàng kia mà tiền công cũng không có. Bọn họ đều không phải kẻ ngốc, lấy thì nhiều nhất chỉ có thể là nửa lượng, trộm nhiều thì sẽ bị phát hiện. Làm như thế thì được nhiều hơn mất nên sẽ dứt khoát làm việc một cách thành thật.
Phạm Ninh đi ra bờ sông, nhìn chăm chú vào những người đào vàng thuê, dần dần nhíu mày lại.
- A Ninh, đệ cảm thấy có chỗ không ổn sao?
- Các huynh có thấy hơi lãng phí khi đào cát thế này không?
- Không còn cách nào khác, chúng ta chỉ có thời gian 2 năm, khúc sông còn dài như vậy, chỉ có thể làm thô sơ thế này thôi.
- Không phải ta nói các huynh lãng phí cát, mà là nói các huynh lãng phí sức người, dùng một trăm người để đào cát, có cần thiết không?
- Vậy đệ có cách nào chăng?
Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút về cách đào vàng ở lần kế tiếp rồi nói với y rằng:
- Huynh xem con sông này nước sông chảy rất xiết, lượng nước cũng không nhiều, các huynh có thể đào 1 cái kênh dẫn nước ở bên cạnh sông, chẳng hạn như khoảng 100 trượng để nước chảy quanh khúc quanh rồi chảy ra sông, hai đầu con kênh dùng bùn để chặn rồi múc sạch nước sông, như vậy không cần phải đào cát lên nữa, vàng đào lên một cách trực tiếp, đây chẳng phải là một cách hay sao?
Minh Nhân ngẫm nghĩ một chút, biện pháp này thật sự không tồi, nên gọi là mài đao tốt đỡ tốn công chặt củi, sao mình lại không nghĩ ra nhỉ, y vội vàng gọi to một tiếng:
- Lão Nhị, đệ lại đây!
Rời khỏi Bạch Long Xuyên, con thuyền lớn tiếp tục đi về phía đông, chỉ hai ngày sau đã tới đảo Chu Tước, Phạm Ninh vốn dĩ còn muốn tuần tra Kình Châu và trại ngựa, nhưng hắn nhận thấy thân thể Chu Nguyên Phong đã bắt đầu mỏi mệt, xét ra thì ông cũng đã gần sáu mươi, không nên đi thuyền ở trên biển thời gian dài, liền hủy bỏ tuần tra, chỉ cùng ông đi đảo Chu Tước, sau đó mau chóng trở về Đường huyện.
- Tổ phụ, kia chính là đảo Chu Tước!
Phạm Ninh chỉ cho Chu Nguyên Phong thấy hòn đảo ở phía xa cách đó khoảng hơn hai mươi dặm.
Chu Nguyên Phong có vẻ hơi kích động, có được một mảnh đất hoàn toàn thuộc về phần đất đai của mình là điều mà ông đã tha thiết mơ ước nhiều năm qua, chuyện đó không hề giống với việc mua một mảnh đất rồi xây một trang viên ở Đại Tống.
Trên thực tế, ông muốn mình chính là quốc vương của hòn đảo này, đây là ý niệm ẩn sâu trong đầu của Chu Nguyên Phong, lúc này khi ông thấy hòn đảo, ý nghĩ này liền không thể kiềm chế mà trở nên sôi sục.
- Phụ thân, chính là hòn đảo này sao?
Chu Khiết cảm giác được phụ thân đang kích động, liền nhỏ giọng hỏi ông.
- Chính là nó, Thiên Tử đã ban cho ta hòn đảo này, không có khế đất, con có hiểu đây là ý gì không?
Phạm Ninh ở bên cạnh không nói gì, hắn cảm thấy Chu Nguyên Phong đã hoàn toàn hiểu sai, Chu Nguyên Phong cho rằng Thiên Tử đã ban cho ông ta hòn đảo này, nghĩa là hòn đảo này đã không còn thuộc đất Đại Tống nữa rồi, nhưng trên thực tế, hòn đảo này vẫn thuộc đất Đại Tống, bất quá thành đất sở hữu tư nhân thôi, việc này so với mua một tòa trang viên ở Đại Tống về bản chất thì không khác gì nhau.
Đương nhiên, triều đình cổ vũ việc khai thác tư nhân, phát triển đối ngoại, nhờ vậy đối với Chu Nguyên Phong sẽ miễn thuế mấy chục năm ở hòn đảo này, về lợi ích, quả thật so với Đại Tống không giống nhau lắm.
Phạm Ninh cũng không lên tiếng về hiện thực tàn khốc này, yên lặng để Chu Nguyên Phong chìm đắm trong ảo tưởng mỹ mãn của ông.
Lúc trước khi Phạm Ninh chọn cho Chu Nguyên Phong hòn đảo này, mấu chốt là vì ngay tại chỗ này có hai cảng thiên nhiên tốt, một nam một bắc, hơn nữa hải cảng thiên nhiên ở phía nam chịu ảnh hưởng của hắc thủy triều, là một hải cảng không bị đóng băng, đây là điều kiện cực kỳ quý giá.
Thuyền lớn chậm rãi cập bờ ở một chỗ cảng thiên nhiên tốt tại phía nam, hải cảng không lớn, cực kỳ giống với vịnh Côn Nam, bốn phía đều giáp biển làm vịnh thành một hình tròn, hình thành một vịnh lớn diện tích phải khoảng bằng hơn mười vịnh nhỏ, có thể thả neo gần trăm chiếc thuyền lớn, phía ngoài sóng to gió lớn cũng không ảnh hưởng đến sự bình yên trong vịnh.
Phạm Ninh mặc dù đã đi qua đảo Chu Tước nhiều lần, nhưng đặt chân lên đảo thì đây là lần đầu tiên, lúc này đã là giữa hè tháng bảy, là một trong những khoảng thời gian nóng nhất trong năm, nhưng trên đảo Chu Tước lại phơ phất gió nhẹ, mát mẻ dị thường, ở trên gió mát thổi xuống, trước mắt lại mênh mông màu lục, làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Cỏ cây và môi trường trên đảo cơ bản giống với Côn Châu, kỳ thực đây cũng là một hòn đảo hình thành từ núi lửa, tuy nhiên không thấy hòn đảo mang hình dạng của núi lửa, núi lửa lớn nhất hẳn là ở trên đảo Huyền Vũ, thì ra hòn đảo Chu Tước sau này được hình thành từ dung nham chồng chất của núi lửa, trải qua ngàn vạn năm phong hóa, tầng ngoài đã biến thành lớp thổ nhưỡng dày, lớp đất này vô cùng phì nhiêu, hoa quả chín mọng mọc đầy khắp nơi, khiến cho nơi này trở thành thiên đường của các loài chim biển tới sinh sôi nảy nở.
- Chỗ này thật là lớn đó!
Chu Nguyên Phong thở dài nói.
Đương nhiên rất lớn, diện tích hòn đảo này phải hai trăm sáu mươi ki-lô- mét vuông, tương đương với một thành thị rất lớn, Phạm Ninh chỉ vào một gò núi thấp ở phía xa cười nói:
- Đảo nhỏ này so với địa hình ở Côn Châu không khác biệt lắm, ở giữa cao bốn phía thấp, vùng duyên hải bằng phẳng, có thể phát triển chăn nuôi, mùa đông ở vùng ven biển phía nam thật ấm áp, dê bò có thể ở đó qua mùa đông.
Lúc này, Chu Nguyên Phong chợt nhớ đến một vấn đề cực kỳ quan trọng, vội vàng hỏi:
- A Ninh, trên đảo có nước ngọt không?
- Đương nhiên là có! Cả phía nam và phía bắc đều có một nhánh sông, nghe nói ở dải đất trung tâm còn có một hồ nước khá lớn, tổ phụ mau đến xem.
Chu Nguyên Phong xúc động, quay đầu hỏi con gái mình là Chu Khiết:
- A Khiết, ta đi xem dải đất trung tâm, con có muốn đi cùng không.
Chu Khiết hơi sợ hãi, trên mặt nàng lộ vẻ khó xử:
- Phụ thân, nghe nói trên đảo có rắn độc, con không đi đâu.
Chu Bội vốn muốn đi cùng phu quân, nhưng nghe nói trên đảo có rắn độc, lập tức giật mình kinh hãi, vội vàng nói:
- Cháu cũng không đi, cháu cùng tiểu cô lên thuyền nghỉ ngơi.
- Vậy hai người lên thuyền đi, ông cùng A Ninh đi xem.
Chu Nguyên Phong và Phạm Ninh thúc ngựa chạy về phía đảo, mười mấy kỵ binh theo phía sau.
Ở giữa đảo là khoảng đồi núi, bị khoảng lớn rừng rậm tươi tốt bao phủ, chủ yếu là cây tùng đỏ, có thể thấy được gỗ hổ phách quý báu ở khắp nơi, Chu Nguyên Phong dạt dào hưng phấn, chỉ vào ven rừng rậm cười nói: