Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 579 - Chương 577

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 577
 vipTruyenGG.com

Nơi này có khoảng mười bến cảng tự nhiên cách Bạch Long Xuyên khoảng 20 dặm, những con thuyền lớn thì thuận tiện đỗ trong cảng này, mọi người xuống thuyền, ngựa cũng được dắt từ trong nhà kho ra.

Phạm Ninh cười chỉ vào bến cảng và nói với Chu Nguyên Phong:

- Đây là nơi dành riêng cho huyện Tấn, năm nay cháu định biến nơi này thành một thị trấn nhỏ, đợi sau khi triều đình phê chuẩn cháu sẽ trực tiếp xây bức tường thành.

- Phát triển thành một tiểu trấn, thế bách tính lấy cái gì mà sống?

- Cháu nghĩ đầu tiên phải là chăn nuôi gia súc và khai thác gỗ!

Phạm Ninh cười nói:

- Eo biển bờ bên kia chính là Kình Châu, cách đây 50 dặm, có thể để bọn họ đi Kình Châu chăn thả, đốn củi, còn mỗi tháng sẽ giao nộp cho quan phủ Côn châu ít lương thực và thực phẩm.

- Vậy đất đai thì sao?

Chu Nguyên Phong nghi ngờ nói:

- Huyện Đường và huyện Hán lão bách tính đều đã có đất, còn huyện Tấn thì chưa, bọn họ có chấp nhận điều này được không?

- Đất đai đương nhiên cũng sẽ có, đây là việc mà triều đình hứa hẹn nhưng không nhất định dùng để trồng lúa, có thể trồng được trái cây và rau xanh, nơi này có đủ ánh mặt trời và nước tưới dồi dào phù hợp để trồng trái cây.

Đang bàn bạc thì Kiếm Mai Tử phi ngựa đến nói với Phạm Ninh rằng:

- Tiểu phu nhân muốn đi cùng cô mẫu lên thuyền, cô gia muốn đi kiểm tra quặng mỏ thì một mình ngài đi là được, tiểu phu nhân nói phu nhân không đi cùng nữa.

- Được rồi! Ta và lão gia 3 canh giờ sau sẽ trở về.

Phạm Ninh và Chu Nguyên Phong thúc ngựa chạy về hướng cách Bạch Long Thủy 20 dặm….

Sau khi cho những người làm thuê từ mười ngày trước giải tán, ngũ đại gia tộc tích cực trình xin quan phủ, Phạm Ninh đã phê chuẩn toàn bộ trong hôm đó, số lượng người làm thuê mà mỗi nhà được thuê đều giới hạn ở mức 200 người, mấy ngày nay đã tập trung khai thác dữ dội, ngoài những gia tộc trấn thủ ruộng vàng ra thì mỗi gia tộc còn gửi đến tâm phúc để giúp đỡ quản lí như nấu cơm cho người làm thuê, mua đồ, giám sát công nhân, lại có một vài gia tộc thì kí kết hiệp định an ninh với chính phủ nước ngoài và doanh trại quân đội sẽ cử một số binh sĩ để duy trì luật pháp và trật tự.

Nếu như không có chuyện gì xảy ra, quan phủ thường sẽ không hỏi đến việc khai thác của tư nhân, hôm nay Phạm Ninh đến Bạch Long Xuyên trước không có nghĩa là lấy danh phận quan phủ đi tuần tra mà là cùng với Chu Nguyên Phong đi điều tra tình hình khai thác vàng nhà họ Chu.

Phạm Ninh khá cẩn thận, không tới nhà của gia tộc khác mà đi thẳng lên thượng nguồn, ba mươi dặm ở trên thượng nguồn là khu vực khai thác của nhà họ Chu, cũng là nơi có nhiều vàng nhất, xa xa có thể nhìn thấy trăm đỉnh lều lớn được cắm ở đây, hai mươi mấy đỉnh lều lớn là kho hàng, bên trong chất đầy các loại lương thực vật tư, xây dựng vài khu bếp lớn trên nền đất trống, 5 đầu bếp đang bận rộn với việc nấu nướng, ở đây một trại có 400 người, chỉ với việc ăn uống thôi cũng là một vấn đề lớn, cần phải có 5 người đầu bếp mỗi ngày đều dốc hết sức làm việc mới có thể hoàn thành bữa cơm.

- Tam lão gia!

Người đầu bếp đang làm cơm chợt nhìn thấy Chu Nguyên Phong và Phạm Ninh cưỡi ngựa chạy tới, y lập tức vừa mừng vừa sợ liền vội vàng ra nghênh đón:

- Tam lão gia, cô gia, sao các ngài lại tới đây?

- Ta tới đây xem mọi người thế nào!

Chu Nguyên Phong cười tủm tỉm hỏi:

- A Nguyên ở đây đã quen rồi chứ!

- Cũng ổn ạ, tuy rằng có chút cô đơn nhưng vẫn có thể chịu được.

- Cố gắng làm tốt trong hai năm đi, nhà họ Chu sẽ không bạc đãi ngươi đâu, lúc ngươi quay về thì có thể mua được một căn nhà tốt ở Trường Châu cho vợ con ngươi rồi.

Hai mươi mấy tên đầy tớ này đều là gia nô lâu năm của nhà họ Chu, ba người đứng đầu mỗi người mỗi tháng được 50 quan tiền, những người khác mỗi tháng mỗi người 30 quan tiền, làm 2 năm ở Côn Châu khi quay về mỗi người đều có thể tích góp cho mình một khoản tiền, đó cũng là động lực giúp họ kiên trì ở lại.

- Lão gia, ta sẽ cố gắng kiên trì.

Chu Nguyên Phong gật gật đầu:

- Vậy huynh đệ hai người đâu, còn cả Chu Thịnh nữa?

- Hai vị tiểu huynh đang ở phía trước còn hai vị nha nội phải đi thêm mười dặm nữa mới gặp được.

- Ngươi tiếp tục làm việc đi, chúng ta qua đó xem một chút.

Chu Nguyên Phong và Phạm Ninh thúc ngựa chạy về phía Bắc, chạy được khoảng 2 dặm thì nhìn thấy một nhóm người lao công Nhật Bản đang đãi vàng, đầu tiên, họ sử dụng cái xô gỗ để đào bùn dưới đáy sông, sau đó dùng nước sông rửa sạch cái xẻng, về cơ bản mỗi lần rửa đều có thể thấy một vài mẩu vàng nhỏ, thực sự làm như thế rất lãng phí nhưng Minh Nhân bọn họ nghĩ chỉ khai thác trong hai năm thôi nên họ áp dụng phương pháp khai thác vàng thô.

Minh Nhân và Minh Lễ giống như người giám sát, quay lại nhìn hơn một trăm lao công đang đãi cát, trên thực tế bọn họ cũng có vài người giám sát là người nhà họ Chu cắt cử giao cho họ, lần này Chu gia cùng với Chu Thịnh đem theo hơn 30 người đến, không chỉ Chu gia cần người đãi vàng mà một nhóm khác cũng trợ giúp Minh Nhân và Minh Lễ.

- Minh Nhân!

Chu Nguyên Phong vẫy tay và hét to một tiếng, ánh mắt của Minh Nhân bỗng sáng lên, vội vội vàng vàng chạy tới.

- Lão gia, sao ngài lại tới đây?

- Ngươi nói như thế thì chẳng lẽ ta không thể đến Côn Châu sao?

Minh Nhân cười hihi nhanh miệng nói.

- Cháu không có ý đó, ý của cháu là lão gia có thể đến Côn Châu khiến chúng cháu cảm thấy như mùa xuân đang đến vậy, vạn vật đều trở nên tươi đẹp.

- Xem cái miệng ngươi này, hôm nay không biết đã ăn mất mấy cân dầu, thôi bỏ đi, mặc kệ ngươi, ta đi thăm Chu Thịnh một lát!

Chu Nguyên Phong thúc ngựa chạy về hướng Bắc, Phạm Ninh xoay người xuống ngựa, giao ngựa cho một người coi ngựa, hỏi Minh Nhân rằng:

- Mấy tháng nay tình hình khai thác vàng thế nào rồi?

Minh Nhân lắc đầu:

- Rõ ràng là không tốt bằng năm ngoái, số lượng vàng của năm ngoái và đầu năm nay rất dồi dào. Từ tháng 4 đến bây giờ số lượng hầu như giảm một nửa.

- Vậy tìm được nguyên nhân chưa?

- Thực ra nguyên nhân thì ta cùng Minh Lễ cũng đều biết rồi, thật sự là Minh Lễ ở đây có chút ngứa mắt với mấy người tộc Côn, bọn họ nhặt được hai hạt vàng thì sẽ giữ cho mình một hạt, đôi khi Minh Lễ thấy được nhưng lại không dám trêu chọc bọn họ quá mức, cái tên gia nô đó rất hung dữ, chọc vào bọn chúng sợ sẽ xảy ra chuyện, Minh Lễ cũng chỉ có thể nén cơn giận lại.

Phạm Ninh kinh ngạc nói:

- Người của Côn tộc cũng muốn chiếm số vàng đó sao?

- Sao có thể không tham được chứ?

Minh Nhân căm giận nói một cách bất bình:

- Mới đầu còn có dấu hiệu không gây gổ nhưng sau một mùa đông trở lại thì từng người đều trở thành những kẻ vừa giảo hoạt vừa gian trá, chí ít thì bọn họ đều biết rằng có vàng thì có thể đi uống rượu, sắm đồ, đi lầu xanh, cơ hội tốt như thế bọn họ lại bỏ qua hay sao?

- Vậy những người Nhật làm thuê thì sao?

Bình Luận (0)
Comment