Mọi người lên lầu hai, Kiếm Mai Tử muốn đặt gian phòng riêng ăn cơm, lại bị Chu Nguyên Phong gọi lại:
- Tất cả mọi người ở nơi đất khách, không có quy củ nhiều như vậy, ngươi theo A Bội nhiều năm như vậy, coi như là người của Chu gia chúng ta, cứ ngồi xuống đi, A Nhã cũng ngồi xuống!
Kiếm Mai Tử và A Nhã định chối từ, song đành phải ngồi xuống, sáu người vừa lúc ngồi một cái bàn.
Chu Nguyên Phong nhìn chưởng quỹ cười nói:
- Tối hôm qua ăn một bàn hải sản không tệ, hôm nay lại gọi một bàn, mặt khác thêm một phần thịt hươu nướng, một chút rau quả, rượu phải là loại ngon nhất.
- Lão tiên sinh yên tâm, lập tức sẽ mang lên ngay!
Chưởng quỹ vội vàng đi, Chu Nguyên Phong cười nói với Phạm Ninh:
- Nếu như không có người nói cho ta biết, nơi này là hải ngoại xa ngàn dặm, ta còn thực cảm giác mình đang ở Đại Tống, nơi này và Đại Tống không có gì khác nhau cả!
- Kỳ thật khác nhau thì vẫn có, chỉ có điều ông nội vừa tới, vẫn chưa cảm nhận được, ở lại thời gian lâu dài sẽ biết, nhất là mùa đông, nơi này đều là tuyết trắng bao trùm khắp nơi, so với Đại Tống thì lạnh hơn nhiều lắm.
- Có lẽ vậy! Nhưng nơi này suối nước nóng rất thoải mái, ta rất thích, ta nghe dịch trạm thừa nói, suối nước nóng nơi này còn có thể chữa bệnh?
Phạm Ninh cười gật gật đầu:
- Đúng là có thể chữa bệnh, như bệnh ngoài da, hoặc là tay chân khớp xương đau nhức cử động khó khăn, ngâm tắm suối nước nóng nhiều quả thật có hiệu quả.
Mọi người đang nói, vài tiểu nương tử Nhật Bản mang rượu đến, là rượu Ngọc Dịch Thanh do Phan Lầu ở kinh thành sản xuất, Chu Khiết vội vàng rót đầy vào chén rượu của mọi người, Phạm Ninh nâng chén cười nói:
- Chén rượu này liền đón gió tẩy trần cho tổ phụ và tiểu cô, chúng ta uống một chén này!
- Cụng ly!
Mọi người giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Sáng sớm ngày kế, Chu Nguyên Phong dẫn theo con gái út đi theo Phạm Ninh và Chu Bội đến xem quan trạch của bọn họ, quan trạch vừa mới làm xong không lâu, đồ đạc dùng trong nhà còn chưa có sắp xếp tốt, trước mắt là khoảng không trống rỗng, tòa nhà chiếm năm mẫu đất, chính là viện tam tiến điển hình, gồm tiền viện, trung đình và hậu trạch, hậu trạch còn có một hoa viên nhỏ, trung đình có một cây phong già trăm năm, mọc lâu năm tại đây.
Trước sau phòng trống chừng hơn ba mươi gian: ở giữa, hậu trạch do tam viện tạo thành, hay nhất chính là, hậu trạch lại có một suối nước nóng thiên nhiên, bốn phía xây dựng tường vây lại, nước suối giống như trân châu ồ ạt chảy ra, nóng hôi hổi, cuối cùng theo một sông ngầm chảy ra bên ngoài phủ, trên thực tế, chỗ quan trạch chính là vây quanh suối nước nóng tạo nên.
- A Ninh, không ngờ một mình ngươi hưởng thụ suối nước nóng, không hổ là châu quan, rất xa xỉ nha!
Chu Nguyên Phong nói đùa.
Phạm Ninh cười cười nói:
- Suối nước nóng ở Hán huyện nếu so với Đường huyện thì nhiều hơn, Đường huyện chỉ có ba chỗ có suối, Hán huyện đã có mười bảy chỗ có suối, giữ lại cho cháu một con suối trong phủ cũng rất bình thường.
Chu Bội vô cùng thích, nàng hận không thể lập tức chuyển tới nơi này, lúc này nàng cũng không có tâm tư đi dạo nữa, liền nói với Phạm Ninh:
- Chúng ta chuẩn bị lên đường đi! Sớm một chút về Đường huyện, trở về ta liền dọn qua đây.
- Sau khi trở về hẳn là có thể vào ở được rồi!
Phạm Ninh lại nói với Chu Nguyên Phong:
- Hành lý đều đã đưa lên thuyền, hay là chúng ta liền lên thuyền đi lên hướng Bắc luôn!
- Được! Ta cũng rất muốn đi xem hòn đảo nhỏ kia, vậy bây giờ lên thuyền luôn đi.
Mọi người đi tới bến thuyền, một con thuyền lớn vạn thạch đã đợi ở đây lâu ngày, mọi người đi lên thuyền lớn, thuyền lớn khởi hành, chậm rãi rời khỏi bến thuyền, chạy về hướng biển sâu…
mặt biển xanh thẳm. Từng đàn hải âu bay lượn trên đầu giống như vô số bông tuyết bay trên biển.
- A Ninh, cháu đang nghĩ gì thế?
Chu Nguyên Phong đi từ phía sau đến.
Phạm Ninh cười cười:
- Hai ngày nay cháu vẫn luôn cân nhắc bước phát triển tiếp theo của Côn Châu.
- Cháu muốn hoàn toàn biến Côn Châu thành một châu của Đại Tống ư?
- Cũng không hoàn toàn là vậy. Thực tế thì cháu muốn biến Côn Châu trở thành một hình mẫu, tương lai khi Đại Tống phát triển ở nước ngoài thì có thể tham khảo cách phát triển của Côn Châu, có thể tăng cường đáng kể khả năng phát triển ở nước ngoài.
Chu Nguyên Phong thoáng nhíu mày và hỏi một cách khó hiểu:
- Côn Châu là nơi khá lạnh, thích hợp với việc nuôi ngựa, cũng có thể trồng lúa mì, nhưng chẳng hạn như Đại Tống thành lập một châu hải ngoại ở vùng biển phía nam, bên kia là khí hậu nhiệt đới, kinh nghiệm của Côn Châu làm sao có thể ứng dụng được?
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Cái gọi là kinh nghiệm đó không phải là làm một việc cụ thể nào đó, mà là làm việc như thế nào, làm sao để tuyển chọn nhân công, để khai thác tài nguyên, để quản lý nhân lực, để xây dựng cải tạo thành lũy, bến thuyền, vv…, chỉ cần có khả năng như này thì ở đâu cũng thuận lợi lập nghiệp.
Chu Nguyên Phong vừa cười vừa gật đầu:
- Thì ra là thế, nói như vậy thì ta hiểu rồi, khả năng mở rộng đúng là rất quan trọng.
Nghĩ một chút Chu Nguyên Phong lại nói:
- Ta cảm thấy cháu rất coi trọng việc khai thác tài nguyên thiên nhiên.
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Cháu có quan hệ rất tốt với Vương An Thạch nhưng lần này cháu thành hôn, cháu đã gửi thiệp mời cho huynh ấy nhưng huynh ấy không đến tham gia hôn lễ của cháu, đây là vì cớ gì chứ, tam a công có nghĩ ra không?
Chu Nguyên Phong lắc đầu, Phạm Ninh lúc này mới nói:
- Vương An Thạch thuộc phái cải cách kiên định còn cháu là phái cải tiến, hai người bọn cháu có thể nói là cùng cách làm nhưng khác chí hướng, hoặc cũng có thể nói là trăm sông đổ về một biển, cháu không ủng hộ việc động chạm lợi ích của người cầm quyền mà cháu cho rằng cháu sẽ làm cho lợi ích đó lớn hơn, sau đó khi phân chia lợi nhuận mới đó cháu sẽ cấp cho dân chúng nhiều hơn phần họ có. Như vậy có thể giữ cho họ im lặng trong quá trình cải cách và cuối cùng sẽ dẫn tới thành công, nhưng chiếc bánh bột mì này phải lấy ở đâu, vậy thì cháu phải tìm nguyên liệu như vàng, bạc, khoáng sản, gỗ, thực phẩm, gia súc, châu báu từ nước ngoài.
Chu Nguyên Phong thở dài nói:
- Đấy là giấc mộng của cháu, ta cũng hi vọng có ngày giấc mộng đó sẽ thành hiện thực!
***
Lúc xế chiều, con thuyền đã tới Bạch Long Xuyên, từ vùng đất vốn dĩ hoang sơ giờ đã trở nên náo nhiệt, từ xa có thể thấy sự xuất hiện của một dãy lều trại.
Bạch Long Xuyên hiện là mỏ vàng lớn nhất mới phát hiện của Côn Châu, Côn Châu chấp thuận cho 5 hộ khai thác vàng tư nhân tập trung sống ở đây bao gồm năm đại gia tộc là Chu thị, Tào thị, Cao thị, Dương thị, Bàng thị, mỗi gia tộc được khai thác một đoạn, song với độ dài khoảng 10 dặm, hơn nữa triều đình đã gia hạn thêm một năm đối với việc miễn thu thuế của các hộ khai thác vàng cho nên việc nắm bắt được cơ hội trong năm đầu đã trở thành nhiệm vụ cấp bách nhất của ngũ đại gia tộc.
Huynh đệ nhà Minh Nhân và Minh Lễ đương nhiên cũng ở đây để khai thác vàng, chỉ là bọn họ đã chia một khúc sông của nhà họ Chu thành mỗi khúc dài 10 dặm với thời gian là ba năm, chừng hai năm nữa, huynh đệ hai người họ sẽ chấm dứt việc khai thác ở Côn Châu và bắt đầu đi tạo dựng sự nghiệp mới.