Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 577 - Chương 575

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 575
 

Trời chưa sáng, người một nhà liền xuất phát, Chu Bội ngồi một chiếc xe lớn hai con ngựa kéo, Phạm Ninh thì cưỡi ngựa đi theo, xuất phát dọc theo hướng con đường lớn vừa mới xây dựng cải tạo hơn một trăm dặm bên ngoài Hán huyện, sở dĩ không có ngồi thuyền, là vì thuyền quan đều bỏ neo ở bến thuyền Hán huyện, thời gian đi đi lại lại quá dài, bọn họ đơn giản là ngồi xe ngựa đi tới Hán huyện.

Dọc theo đường từ Hán huyện và Đường huyện, con đường ở giữa rộng chừng ba trượng, khoảng 9 dặm, hoàn toàn do gần hai vạn lao công Nhật Bản chặt cây tùng tươi tốt trong rừng rậm mở đường, phạt hơn mười vạn gốc cây quý báu như cây hổ phách chở về kinh thành, mà đại thụ to lớn thì thành nguyên liệu chế tạo đồ dùng, chạc cây thì dùng làm củi đốt sưởi ấm vào mùa đông.

Mặt đường được san bằng đầm chặt, không có một ngọn cỏ, mà ngay cả tuyết tan cũng rất khó thấm vào trong đất, đương nhiên, theo năm rộng tháng dài bị ăn mòn, nền đường cũng sẽ có chút mềm đi, cấu tạo và tính chất của đất đai trở nên tơi hơn, cuối cùng mọc đầy cỏ dại, một lần nữa đại thụ lại lớn lên, con đường sẽ chìm vào trong rừng rậm, nhưng đó ít nhất cũng là chuyện của mấy chục năm sau rồi, ít nhất ở hai mươi năm tới, con đường này sẽ vẫn trước sau như một bằng phẳng rộng lớn.

Hai bên quan đạo vẫn là rừng cây tùng tươi tốt, mặc dù là sáng sớm nhưng rừng rậm vẫn mang vẻ hơi chút âm trầm như trước, ngẫu nhiên có thể thấy bóng dáng những con gấu đen lui tới, cũng sẽ có một đàn lộc chạy qua con đường phía trước.

Ngoại trừ Phạm Ninh cưỡi ngựa, còn có hai mươi kỵ binh đi theo, trên quan đạo cũng không chỉ có mỗi đám người bọn hắn, thỉnh thoảng có thể thấy người cưỡi giống ngựa lùn của Nhật Bản đi đường, đây là hơn mười ngày trước từ khoản bồi thường chiến tranh phân phối cấp cho dân chúng Côn Châu, mỗi gia đình được chia một con ngựa giống lùn, đỡ phải bỏ sức đi bộ.

Rời nhà ra ngoài tuy rằng vất vả một chút, nhưng Chu Bội lại hưng trí bừng bừng, tâm tình rất tốt, nàng ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn tình hình trong rừng rậm, thỉnh thoảng vui mừng bất ngờ kêu lên:

- Phu quân, mau nhìn, bên kia có một con gấu con.

Tiếng la của nàng khiến bọn lính đều giương cung lắp tên, vẻ mặt khẩn trương, nếu phát hiện gấu con, vậy có nghĩa gấu mẹ đang ở gần đấy, đó là tình huống vô cùng nguy hiểm.

Phạm Ninh khoát tay, ra hiệu bọn lính không cần căng thẳng, hắn cũng nhìn thấy gấu con, còn cách con đường một khoảng xa.

Lúc này, một đám hươu trong rừng rậm chạy ào ra, nhanh như gió chạy qua bọn họ, bọn lính đều bắn tên, đáng tiếc phản ứng hơi có chút chậm, đều không có bắn trúng con hươu nào.

Chu Bội vừa mừng vừa sợ, nói với Phạm Ninh:

- Phu quân, sao còn có một đàn hươu vậy?

Phạm Ninh khẽ cười nói:

- Hai ngày nữa chúng ta đi thảo nguyên phía bắc, hẳn là có thể nhìn thấy đàn hươu!

Từ Đường huyện đến Hán huyện phải đi một ngày đường, lúc chạng vạng tối, bọn họ rốt cục vào thị trấn, Huyện lệnh Tào Thi nghe tiếng ra nghênh tiếp.

- Hạ quan không biết Tri châu đã đến, không tiếp đón từ xa!

Phạm Ninh xoay người xuống ngựa, đem ngựa giao cho tùy tùng, tiến lên cười nói:

- Ta lần này cũng không phải đến tuần tra Hán huyện, chỉ đến Hán huyện ngồi thuyền, thuận tiện nhìn một chút tiến độ quan nha và quan trạch. (quan trạch: tòa nhà dành cho quan lại đến nhậm chức ở.)

- Quan nha và quan trạch cũng đã xây xong, Tri châu muốn đi xem bây giờ luôn, hay là nghỉ ngơi trước, sáng mai mới đi?

Phạm Ninh suy nghĩ một chút nói:

- Vậy trước tiên nghỉ ngơi rồi xem sau!

Tào Thi nhìn nhìn xe ngựa cười nói:

- Cũng đúng, đi một ngày đường, phu nhân hẳn là cũng mỏi mệt rồi, Tri châu xin mời đi theo ta!

Hán huyện xây dựng cải tạo có dịch trạm chuyên môn tiếp đón khách quý, chủ yếu là tiếp đãi quan viên triều đình đến Côn Châu thị sát, một số ít con cháu nhà quyền quý khác đến Côn Châu lấy quặng cũng có thể tùy thời ở vài ngày, tùy tùng của Phạm Ninh thì nghỉ chân ở trạm nghỉ bình thường bên cạnh.

Phạm Ninh và xe ngựa vừa đến trạm dịch dành cho quan lại, chỉ thấy một người từ bên trong đi ra, Phạm Ninh ngẩn ra, lập tức vừa mừng vừa sợ:

- Tam tổ phụ, người… người tại sao lại ở chỗ này?

Người từ dịch quán đi ra đúng là Chu Nguyên Phong, Chu Nguyên Phong thấy Phạm Ninh, đắc ý mỉm cười:

- Không phải ta nói cũng muốn đến Côn Châu sao? Cháu còn không tin, đã cho rằng ta quá già, ngồi không được thuyền biển đấy sao?

Chu Bội từ trong xe ngựa nhảy xuống, giữ chặt cánh tay tam tổ phụ kích động nói:

- Tam a công đến đây lúc nào, tại sao không tới Đường huyện tìm cháu?

- Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, đã là quan phu nhân, còn không điềm đạm được một chút?

Chu Nguyên Phong nói tới nói lui, nhưng nhìn thấy cháu gái vẫn rất vui vẻ, ông vỗ vỗ đầu của nàng cười nói:

- Ta là ngày hôm qua mới đến đấy, theo thuyền của Đam Châu đến Trường Kỳ, ở lại Trường Kỳ mười ngày, lại theo thương thuyền của Trường Kỳ quay lại đây, định đi xem Chu Tước đảo trước, sau đó lại tới Đường huyện thăm hỏi các cháu.

Phạm Ninh cười nói:

- Vừa lúc ngày mai chúng cháu cũng muốn lên phía Bắc, tổ phụ có thể đi cùng chúng cháu!

- Có được hay không? - Chu Nguyên Phong cười nói.

- Đương nhiên là được, A Bội cũng cùng đi với cháu luôn, ông nội đi cùng cũng là tiện đường.

Chu Nguyên Phong vui vẻ gật đầu:

- Ta đây liền không khách khí.

- A công là một mình tới đây sao? - Chu Bội lại hỏi.

- Còn có tiểu cô của cháu nữa, lần này là nó đi cùng ta tới đây.

Tiểu cô mà Chu Nguyên Phong nói đến là con gái út của ông, Chu Khiết, ba mươi mấy tuổi, trượng phu năm trước chết bệnh, nàng trước mắt ở tại nhà mẹ đẻ, lần này do cùng đi với phụ thân đến Côn Châu, thuận tiện chăm sóc phụ thân.

Chu Bội mừng rỡ:

- Tiểu cô ở nơi nào?

- Sẽ ra ngay đây, chúng ta tính toán đi ra ngoài ăn cơm chiều, vừa lúc các cháu đã tới, vậy cùng đi.

Chu Nguyên Phong vừa mới nói xong, một thiếu phụ vừa vặn đi ra, dung nhan diễm lệ, dáng người thướt tha, đúng là tiểu nữ nhi Chu Khiết của Chu Nguyên Phong, Chu Bội mừng rỡ, chạy lên đi lôi kéo tay tiểu cô của nàng làm nũng không ngừng.

Lúc này, dịch trạm thừa tiến lên hướng Phạm Ninh hành lễ nói:

- Tiểu viện dành cho Tri châu đã sắp xếp xong xuôi, Tri châu hiện tại muốn qua xem luôn không ạ?

Phạm Ninh cười nói:

- Chúng ta đi ăn cơm trước, lát quay về xem cũng được."

- Tri châu có thể tới tìm ti chức bất cứ lúc nào!

Phạm Ninh để dịch trạm thừa mang hành lý vào, xe ngựa và ngựa cũng giao cho y, hắn liền dẫn đoàn người đi vào trung tâm náo nhiệt trong huyện thành.

Hán huyện buôn bán đều tập trung ở nơi náo nhiệt nhất trong thành, đồng dạng cũng có ba quán rượu, cũng là cùng chủ nhân với quán rượu mở ở Đường huyện, kỹ quán cũng đồng dạng có ba nơi, trên cơ bản giống cửa hàng ở Đường huyện.

Quán rượu lớn nhất là quán rượu Dương Ký, Chu Nguyên Phong cười nói:

- Ngày hôm qua ta cùng tiểu cô cháu ăn cơm ở đây, cũng không tệ lắm, các món hải sản cũng có điểm đặc sắc!

Côn Châu cấm nam tử Nhật Bản làm bồi bàn, cho nên quán rượu nơi này cũng giống Đường huyện, bảy tám tiểu nương tử Nhật Bản làm việc trong quán.

Bình Luận (0)
Comment