Trước mắt phòng giữ nước Phì Tiền cùng với lãnh chúa của Trường Kỳ chính là con trai Đằng Nguyên Tín Gia của Đằng Nguyên Giáo Thông, đây chính là vùng đất lớn nhất Nhật Bản, mậu dịch thu vào của Trường Kỳ cũng là nguồn tài chính trọng yếu của Nhật Bản, nắm giữ tài nguyên khiến địa vị của gia tộc Đằng Nguyên càng thêm củng cố.
Tuy nhiên lần này áp lực của Đằng Nguyên Giáo Thông cũng rất lớn, quân Tống đóng quân tại nước Xuất Vũ khiến trên dưới triều đình đều bất mãn, đều nhất trí cho rằng triều đình dung túng cát cứ Hà Di cho quân Tống khiến quân Tống được một tấc lại muốn một thước, quân Tống chiếm lĩnh Xuất Vũ, liệu rằng có tiếp tục mở rộng về phía nam hay không thì không ai biết.
Quan viên của Côn Châu tiếp đãi Đằng Nguyên Giáo Thông vẫn như trước là Dư Hiếu Niên, bọn họ đã rất quen thuộc với nhau rồi, Dư Hiếu Niên vẫn như trước vô cùng nhiệt tình mà tiếp đãi Đằng Nguyên Giáo Thông, dường như căn bản chưa từng xảy ra chuyện của nước Xuất Vũ.
Trong châu nha lâm thời, một gã tòng sự mang trà nóng hầm hập thơm nồng lên cho hai người, Đằng Nguyên Giáo Thông uống một ngụm trà cười nói:
- Ở Bình An kinh trà Đại Tống lưu hành rộng rãi, tất nhiên quan viên đều học tập thường trà, văn hóa trà của Đại Tống tinh nhã khiến người khác vô cùng thưởng thức!
Dư Hiếu Niên cũng cười nói:
- Chúng ta cũng hi vọng có thể trồng trà tại Côn Châu, nhưng hiện tại nhìn khí hậu ở đây cũng không thích hợp, đành phải tiếp tục vận chuyển từ Đại Tống vậy, về sau chúng ta cũng có thể buôn bán bánh trà, hình như quân Đằng Nguyên chính là chủ quản mậu dịch của Nhật Bản, đúng không?
Đằng Nguyên Giáo Thông gật gật đầu:
- Chúng tôi đúng là không bài xích buôn bán với Đại Tống, Nhật Bản cũng chuẩn bị mở cảng khẩu mậu dịch thứ hai, bước đầu suy xét đặt ở Bình An kinh, nếu phát triển thuận lợi, mùa xuân sau sẽ khai mở, đến lúc đó hy vọng quan viên mậu dịch của quý phương có thể hạ cố đến Bình An kinh, chúng ta vô cùng hoan nghênh.
- Điều này nhất định, chúng tôi sẽ cung cấp lương thực, lá trà, súc vật và hàng hóa tiến hành trao đổi với quý quốc.
Hai người nói chuyện phiếm một lát, đề tài rốt cuộc chuyển đến chủ đề chính, Đằng Nguyên Giáo Thông trầm ngâm một chút nói:
- Mục đích đến nơi này của tôi, chắc hẳn quý quân vô cùng rõ ràng, chúng tôi không rõ tại sao quý quân phải đột nhiên xuất binh nước Xuất Vũ, nước Xuất Vũ tuy xa xôi, nhưng triều đình Nhật Bản cũng bố trí phòng giữ ở đó, hẳn được tính là lãnh thổ của Nhật Bản, hoàn toàn không phải một chuyện với lúc trước, Thiên hoàng bệ hạ và Quan bạch đều hi vọng quý quân có thể cho Nhật Bản một câu trả lời hợp lý.
Dư Hiếu Niên lấy ra một phần khẩu cung đầy đủ, đưa cho Đằng Nguyên Giáo Thông:
- Chúng tôi cũng không phải vô duyên vô cớ xuất binh, nói cho đúng, chúng tôi cũng không phải tấn công nước Xuất Vũ, mà là tấn công Thanh Nguyên gia tộc, về phần nguyên nhân, ngài xem xong phần khẩu cung này sẽ rõ ràng.
Dư Hiểu Niên đem khẩu cung của Quất Lại Trinh đặt ở trên bàn, giao cho Đằng Nguyên Giáo Thông.
Đằng Nguyên Giáo Thông cầm khẩu cung lên xem một lúc lâu, mới kinh ngạc nói:
- Ý tứ của Dư trưởng sử là, là Thanh Nguyên thị can thiệp chuyện nội bộ của Côn Châu trước, châm ngòi mâu thuẫn Hà Di và quân Tống, quân Tống không thể nhịn được mới xuất binh nước Xuất Vũ?
Dư Hiểu Niên gật gật đầu:
- Đúng là như vậy!
- Kỳ thật Thanh Nguyên thị và triều đình Nhật Bản không có vấn đề gì, nếu chỉ là phát sinh xung đột đối với Thanh Nguyên thị, tôi cảm thấy vấn đề không lớn, nói rõ ràng liền có thể giải quyết với nhau rồi, nhưng quân Tống dường như cũng không rút quân khỏi nước Xuất Vũ, đây chính là một vấn đề lớn, vậy quý quân chuẩn bị bao giờ rút quân khỏi Nước Xuất Vũ?
Dư Hiểu Niên uống một ngụm trà trầm mặc một lát hỏi:
- Tả cận vệ tướng quân đến Côn Châu chính là vì thương hiệp chuyện này sao?
Đằng Nguyên Giáo Thông ngẩn ra, y lập tức ý thức được vấn đề này quá nhạy cảm, quân Tống chắc chắn sẽ không rút quân, lại hỏi tiếp rất có thể khiến quan hệ trở nên cứng rắn, y lắc lắc đầu:
- Tôi chủ yếu là đến đây tìm hiểu tình hình, mặt khác tôi hi vọng hai bên có thể ngồi xuống, công bằng mà nói một chút, tìm được một biện pháp giải quyết mà hai bên đều hài lòng.
Dư Hiếu Niên khẽ mỉm cười:
- Đây cũng chính là ý nghĩ của chúng ta, kim tương lân, hòa vi quý, vốn kế hoạch của tôi là hai ngày nữa đi đến Bình An kinh, đặc biệt hiệp thương với triều đình quý quốc giải quyết việc này, hy vọng Tả cận vệ tướng quân cùng tôi đi đến Bình An kinh.
Dư Hiếu Niên phái người đưa Đằng Nguyên Giáo Thông đi nghỉ ngơi tại dịch trạm, y lập tức đi đến quan phòng của Phạm Ninh.
- Đàm phán như thế nào rồi?
Phạm Ninh dựa vào trên ghế ngồi, hai tay nắm vào nhau cười hỏi.
Dư Hiếu Niên lắc đầu cười nói:
- Rất thú vị!
- Thú vị như thế nào?
- Không ngờ Đằng Nguyên Giáo Thông tìm lý do thay cho chúng ta, tỏ vẻ hiểu được lý do xuất binh không bình thường của chúng ta, tôi thấy thái độ của y không có một chút cứng rắn mạnh mẽ nào, ngược lại vô cùng uyển chuyển, tràn đầy giọng điệu thỏa hiệp.
Phạm Ninh mỉm cười, lại hỏi:
- Vậy ngươi cảm thấy thái độ của y có ý nghĩa như thế nào?
Dư Hiếu Niên suy nghĩ một chút nói:
- Ti chức cảm thấy thái độ thỏa hiệp của đối phương hẳn là từ ba phương diện mà có, thứ nhất là chúng ta chiếm lĩnh nước Xuất Vũ, không hề giống y nói là gây nên trên dưới triều đình phẫn nộ, tôi cho rằng trên dưới triều đình đều không để ở trong lòng mới đúng, dù sao đối với triều đình Nhật Bản thì nước Xuất Vũ quá xa xôi.
- Thậm chí trong lòng rất nhiều người, nơi đó cũng không thuộc về Nhật Bản, mà là khu dân cư của người Hà Di, không khác mấy so với Côn Châu, nếu quả thật vua và dân phẫn nộ, áp lực của Đằng Nguyên Giáo Thông sẽ rất lớn, y nhất định sẽ biểu hiện ra ngoài, chính bởi vì không có áp lực, vì vậy y mới không cứng rắn.
- Tiếp theo là thái độ của cao tầng Nhật Bản không đồng nhất, chúng ta toàn diệt gia tộc Thanh Nguyên, trục tiếp đánh bại việc quật khởi của giai cấp võ sĩ, đối với gia tộc Đằng Nguyên rất có lợi, đối với Thiên hoàng là phẫn nộ, cao tầng chia rẽ khiến cho Đằng Nguyên Giáo Thông không thể cứng rắn.
- Nhưng mấu chốt vẫn là điểm thứ ba, chính là Nhật Bản không lo đến chuyện hưng binh vấn tội, thủy quân gần như càng không, càng sẽ không tổ chức quân đội trèo đèo lội suối đến tác chiến, hậu cần đảm bảo như thế nào, chính là bởi vì lo lắng không thể chiếm lấy nước Xuất Vũ, vì vậy thái độ của Nhật Bản căn bản là thỏa hiệp.
Phạm Ninh khoanh tay đi vài bước nói:
- Chẳng lẽ là Đằng Nguyên Giáo Thông cố ý yếu thế để ám chỉ cho chúng ta sao?
Dư Hiếu Niên hiểu ra một chút, thật đúng là có khả năng này, mặc kệ Nhật Bản có thực lực hay không, Đằng Nguyên Giáo Thông đều nên lấy thái độ cứng rắn đến đối mặt với Côn Châu, chứ không phải yếu đuối như vậy.
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Nếu là như vậy, ngươi hãy mau chóng khởi hành, đi đến Bình An kinh đàm phán!
Dư Hiếu Niên lần này ban ngày đi thuyền đi Bình An Kinh, Phạm Ninh thì dẫn theo thê tử Chu Bội đi tới thành trì Hán huyện, rồi mới bắt đầu hành trình tuần tra các châu của hắn.