Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 575 - Chương 573

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 573
 

Hàn Kỳ lập tức khom người nói:

- Lão thần vẫn muốn đi Côn Châu thăm thú một chút, khẩn cầu bệ hạ ban cơ hội lần này cho lão thần!

Triệu Trinh nở nụ cười vui vẻ nói:

- Nếu Hàn tướng công chủ động xin đi, vậy vất vả Hàn tướng công đi Côn Châu một chuyến.

Dừng một chút, Triệu Trinh lại nói:

- Mặt khác, Phạm Ninh thỉnh cầu tăng thêm một nghìn binh lính, trẫm đồng ý, Hàn tướng công có thể dẫn quân đến.

Phú Bật lại khom người nói:

- Có phải báo cáo chính thức là chờ Hàn tướng công đi Côn Châu điều tra mới quyết?

- Chuyện này cũng không cần, báo cáo chính thức của Phạm Ninh không ảnh hưởng đến triều đình điều tra, đây là hai chuyện khác nhau, Hàn tướng công có thể nhanh chóng lên đường.

- Vi thần tuân chỉ!

Triệu Trinh cười cười nói:

- Đây là chuyện đầu tiên trẫm mời ba vị tướng công đến bàn bạc, còn có chuyện thứ hai, trẫm suy nghĩ một chút, có thể dùng vàng bạc lần này Côn Châu mang đến làm tiền vốn, có thể phát hành giao tử* gấp ba định mức không, ba vị tướng công có ý kiến như thế nào?

* Giao tử: Tiền giấy sớm nhất của Trung Quốc

Phát hành giao tử cũng không phải tự nhiên Triệu Trinh nghĩ ra, trên thực tế, từ khi khu vực Ba Thục xuất hiện giao tử đến này, tiền giấy tiện lợi, phí tổn rẻ mạt, càng ngày càng được chú ý, nhưng về phương diện khác, tư nhân bảo lãnh cũng rất dễ dàng khiến giao tử có nguy cơ khủng hoảng.

Triều đình rất nhanh phát hiện tính tiện lợi cùng với phiêu lưu của việc phát hành tiền giấy, quyền phát hành tiền tệ nằm ở trung tâm triều đình, sao có thể cho phép mười sáu cửa hàng tiền ở Ba Thục phát hành tiền tệ?

Đầu tiên triều đình cấm giao tử ở Ba Thục lưu thông ra bên ngoài, tiếp theo triều đình cũng thử phát hành tiền giấy, cũng chính là quan giao tử, chủ yếu lưu thông ở kinh thành và khu vực Giang Nam.

Triều đình đã sớm ý thức được không thể không có căn cứ mà phát hành giao tử, nhất định phải có tiền vốn để phát hành giao tử, ví dụ như thỏi đồng, bạc trắng hay là hoàng kim tương ứng.

Một triệu lượng hoàng kim trước đó Côn Châu đưa đến vẫn được cất giữ trong kho trái, lần này lại đưa đến ba triệu ba trăm nghìn lượng hoàng kim, khiến tổng số vượt qua bốn triệu lượng vàng, bạc trắng gần mười triệu lượng.

Sử dụng khoản tiền lớn này như thế nào vẫn là việc mà Triệu Trinh suy xét nhiều lần, để chúng trực tiếp chảy vào trong thị trường hiển nhiên không quá khả thi, mà dùng chúng làm tiền gốc để phát hành quan giao tử không thể nghi ngờ chính là một sự lựa chọn tốt nhất.

Ba tướng quốc trầm tư một lát, Văn Ngạn Bác chậm rãi nói:

- Trên nguyên tắc là khả thi, chỉ có điều phải nắm giữ độ và lượng, nếu phát hành nhiều quá sẽ khiến giao tử tràn ra, khiến giá hàng tăng vọt, ý của vi thần là, cùng lúc thu hồi tiền tệ thấp, ví dụ như tiền sắt, đồng tiền lớn… sau đó phát hành giao tử đồng bộ, cố gắng hạ thấp giá trị tiền tệ, như thế này đối với bách tính tầng dưới không bị tổn hại quá lớn.

Triệu Trinh gật gật đầu:

- Trẫm chỉ là đưa ra một ý kiến đại thể, cụ thể làm như thế nào, Văn tướng công và Phú tướng công có thể triệu tập đại thần cùng nhau bàn bạc kỹ lưỡng một chút, nhất định phải cẩn thận, ổn thỏa.

Văn Ngạn Bác và Phú Bật cùng nhau khom mình thi lễ:

- Vi thần tuân chỉ!

Trên bến tàu của Đường huyện vô cùng bận rộn, đội tàu từ thành Gia Hạ trở về đã đến bến tàu Đường huyện, vào hơn mười ngày trước, Côn Châu giao cho cho gia tộc An Bội của nước Lục Áo vận chuyển mười vạn thạch gạo, dựa theo hiệp nghị xuất binh của hai bên đạt thành lúc đó, nước Lục Áo giao cho Côn Châu hai triệu ba trăm nghìn lượng hoàng kim, ba triệu lượng bạc trắng, đồng thời An Bội Lại Thời đem bao mươi đấu minh châu tồn kho đưa cho Côn Châu.

Trên bến tàu, từng rương hoàng kim, bạc trắng cùng với các tài bảo khác đang từ trong kho hàng vận chuyển ra, kéo lên thuyền lớn, đây là số lượng lớn vàng bạc cùng với ngọc trai, san hô, đồi mồi, da gấu và các vật phẩm quý báu thu được ở nước Xuất Vũ trước đó, trực tiếp mang lên thuyền rồi vận chuyển đến kinh thành.

- Lần này đi thành Gia Hạ ti chức gặp được tộc trưởng An Bội Lại Thời của gia tộc An Bội, theo y nói, quân đội của gia tộc An Bội và quân đội triều đình đã dừng lại chiến dịch ở phía nam nước Lục Áo, quân đội của Nguyên Lại Nghĩa rút khỏi nước Lục Áo, phỏng chừng bước tiếp theo sẽ đi đàm phán.

Người nói chuyện chính là Câu phán kinh lược phủ Lưu Doãn, y phụng lệnh của Phạm Ninh đi sứ nước Lục Áo, hoàn thành giao dịch cuối cùng, nhìn ra được đối với lần đi sứ này y rất hài lòng, An Bội thị chưa từng xuất hiện lòng bất chính, vẫn thành thành thật thật giao số lượng vàng bạc đã ước định cho quân Tống.

Lưu Doãn cười cười tiếp tục nói:

- Tuy nhiên tôi cảm thấy gia tộc An Bội cũng không giao toàn bộ vàng bạc ra, hẳn còn tồn kho số lượng không ít.

Phạm Ninh thản nhiên cười:

- Bọn họ cũng chỉ nói mà thôi, cho dù cho chúng ta nhìn kho bạc trống rỗng, cũng không có nghĩa là bọn họ mang tất cả vàng bạc giao cho chúng ta, chỉ là tổng số lượng không kém hai triệu lượng, ta có thể chấp nhận, nghe nói ngươi đi nhìn ruộng vàng của bọn họ, cảm giác như thế nào?

- Rất hùng tráng!

Lưu Doãn hồi tưởng lại cảnh tượng y đi thị sát ruộng vàng, không kìm nổi thở dài:

- Ngài có thể nhìn thấy ngàn vạn người như con kiến ở trên bờ sông đãi vàng, vô cùng đồ sộ, phụ nữ trẻ nhỏ đều có, mấy nhánh sông đều như vậy, ta phỏng chừng nhiều nhất vài chục năm, hoàng kim của Nước Lục Áo sẽ bị khô kiệt.

Phạm Ninh biết Lưu Doãn nói không sai, sau thời kỳ Nhật Bản tiếp nhập Liêm kho, hoàng kim của nước Lục Áo bị khai thác sạch, Nhật Bản từ thời đại hoàng kim tiến thành thời đại bạc trắng, số lượng bạc trắng của Nhật Bản dự trữ vô cùng phong phú, đã từng một lần chiếm được một phần ba của thế giới, chỉ là phần lớn bạc trắng thông qua buôn bán chảy đến Tống triều và Minh triều.

Lúc này, một tên binh lính chạy đến, khom người bẩm báo với Phạm Ninh:

- Khởi bẩm Tri châu, trinh sát thuyền ở cửa vịnh phát hiện một chiếc thuyền của Nhật Bản, nói là đặc sứ từ Bình An kinh đến, thỉnh cầu được vào cảng!

Vịnh Côn Nam đã trở thành vùng biển chủ quyền của Côn Châu, rất nhiều trinh sát đi tuần tra trên khắp bốn mươi dặm cửa vịnh, tàu thuyền bên ngoài nhất định phải trải qua kiểm chứng nghiêm ngặt mới có thể đi vào vịnh Côn Nam, một chiếc thuyền Nhật Bản từ Bình An kinh đến, Phạm Ninh lập tức ý thức được, đây cũng chính là nói sứ giả đàm phán của Nhật Bản đến rồi.

Hắn lập tức hạ lệnh nói:

- Cho phép bọn họ cập bờ!

Binh lính vội chạy lên thuyền, Phạm Ninh nói với thuộc hạ:

- Nhanh đi thông báo cho Dư trưởng sử, nói cho y biết, sứ giả của triều đình Nhật Bản đến bến tàu rồi, mời y an bài tiếp đãi!

Phạm Ninh tạm thời sẽ không gặp mặt với đặc sứ của Nhật Bản, hắn lại giục ngựa về nhà kho thị sát.

Đặc sứ từ Nhật Bản đến đúng là Đằng Nguyên Giáo Thông, y đến Côn Châu cũng không phải là chính thức đàm phán, mà chính là kiểm tra cơ sở của quân Tống, từ trong tâm mà nói, Đằng Nguyên Giáo Thông cũng không ghét quân Tống, thậm chí còn có một tia cảm kích đối với quân Tống, có quân Tống đến, khiến Đằng Nguyên gia tộc lấy lại được nước Phì Tiền.

Bình Luận (0)
Comment