Vẻ mặt Triệu Trinh nghiêm túc xem hết báo cáo, đến lúc đọc đến số lượng hoàng kim và bạc trắng mới khiến trên mặt y tràn ra một nụ cười mỉm.
Triệu Trinh khép lại báo cáo tin tức chim bồ câu, lập tức phân phó nói:
- Mau mời Văn tướng công, Phú tướng công và Hàn khu mật nhanh chóng đến gặp trẫm!
Lập tức có thái giám đi truyền tin, Triệu Trinh khoanh tay đi qua đi lại trong thư phòng, thẳng thắn mà nói, cách làm của Phạm Ninh vẫn có chút lỗ mãng, không nên dễ dàng can dự vào nội chiến nước khác như vậy, tuy rằng lý do ngoài mặt đường hoàng, nhưng trên thực tế hắn vẫn làm một chuyện sai lầm với thân phận nước lớn, đường đường là thượng quốc Thiên triều, sao có thể dùng thủ đoạn đánh lén tấn công bất thình lình, thế nào cũng phải sau khi liên tục cảnh cáo triều đình Nhật Bản mới xuất binh, tiên lễ hậu binh mới là chuyện thượng quốc Thiên triều nên làm.
Mặc dù Triệu Trinh cho Phạm Ninh quyền hành xử lý đối với quan hệ Nhật Bản, nhưng Phạm Ninh thật sự không thông qua triều đình mà tự tiện xuất binh khiến cho Triệu Trinh có chút không hài lòng, cho ngươi quyền lực là tín nhiệm đối với ngươi, nhưng cũng không có nghĩa là ngươi có thể sử dụng quyền lực theo ý mình.
Tuy nhiên không ngờ có thể thông qua chiến dịch lần này cướp được số lượng hoàng kim và bạc trắng khổng lồ như vậy, số lượng cực lớn đã hòa tan được bất mãn của Triệu Trinh đối với Phạm Ninh, y thậm chí hoài nghi Phạm Ninh không nói thật, tất cả đều là lấy cớ, cướp lấy hoàng kim và bạc trắng mới là mục đích thật sự.
Nếu như là như vậy, thật ra Triệu Trinh có thể tha thứ cho sự lỗ mãng của Phạm Ninh, tài chính của triều đình đang túng thiếu khiến Triệu Trinh trong thời gian qua cũng rất khó chịu, hằng năm chi tiêu vượt quá kế hoạch, Độ Chi nghị sự hàng năm đều khiến triều đình sứt đầu mẻ trán, tài chính hàng năm vượt quá của triều đình lên đến một nghìn hai trăm vạn quan.
Triều đình không thể không gia tăng thuế phú, nâng cao giá bán muối rượu trà và một số thứ khác, chuyển đến trên đầu bách tính khiến dân chúng oán than, mà áp lực đối với quân phí khiến quân bổng của binh lính tầng dưới chót ít ỏi, không đủ nuôi gia đình, thậm chí xuất hiện tình hình nghiêm trọng là thê tử của binh lính đi đến kỹ viện bán mình.
Phạm Ninh tuy rằng đã nhiều lần làm việc quá phận, nhưng có thể tranh thủ cho triều đình số lượng lớn hoàng kim và bạc trắng, chuyển đến rất nhiều lương thực, đây cũng là công lớn cho xã tắc, sau khi cân nhắc thật lâu, trong lòng Triệu Trinh đánh giá hành vi của Phạm Ninh, công tội bù nhau, mà công lớn hơn tội.
Lúc này, hoạn quan ở cửa thông báo:
- Khởi bẩm bệ hạ, ba vị tướng công đến rồi!
- Mời bọn họ tiến vào!
Một lát sau, ba người Văn Ngạn Bác, Phú Bật và Hàn Kỳ đi vào trong ngự thư phòng, khom người thi lễ nói:
- Tham kiến bệ hạ!
- Ba vị ái khanh miễn lễ!
Triệu Trinh phân phó thái giám:
- Mang ghế dựa lên cho các tướng công!
Mấy tên thái giám vội vàng mang đến ba cái ghế, để ba vị tướng công ngồi xuống.
Triệu Trinh mang văn kiện sao chép thư chim bồ câu của Phạm Ninh đưa cho Văn Ngạn Bác:
- Các khanh xem một chút đi! Thư khẩn cấp từ Côn Châu, bên kia đã xảy ra một chuyện lớn.
Văn Ngạn Bác xem hết tin tức chim bồ câu, lập tức bất mãn nói:
- Quả thật là càn quấy, không có sự cho phép của triều đình đã tự tiện xuất binh Nhật Bản, tại sao hắn có thể làm vậy? Bệ hạ, Phạm Ninh tính tình quá mức tùy ý, không thích hợp trấn thủ Côn Châu, phải nhanh chóng triệu hồi hắn trở về.
- Trẫm cũng cảm thấy hắn chung quy tuổi còn rất trẻ, trong một số chuyện trọng đại của triều đình chưa nắm chắc được nguyên tắc, tuy nhiên lần xuất binh này quả thật đáng giá để bàn luận, Phú tướng công thấy thế nào?
Triệu Trinh lại hỏi Phú Bật.
Phú Bật cũng xem xong thư chim bồ câu rồi, lông mày ông lập tức nhăn thành một đống, sau một lúc lâu nói:
- Quan trọng là tính ổn định như thế nào? Ý trong thư chim bồ câu dường như không phải chuyện tuyên chiến với Nhật Bản, mà là đả kích quyền thế của các gia tộc địa phương, vi thần không biết rõ tình huống bên trong của Nhật Bản, không thể kết luận tùy tiện.
- Vậy Hàn tướng công thì sao?
Ánh mắt của Triệu Trinh lại chuyển về phía Hàn Kỳ.
Quan hệ của Hàn Kỳ và Triệu Tông Thực quả thực rất tốt, đối với tình huống của Côn Châu cũng hiểu biết khá rõ, ông khẽ khom người nói:
- Trên nguyên tắc vi thần ủng hộ hành vi của Phạm tri châu!
Văn Ngạn Bác bất mãn nhìn về phía Hàn Kỳ hỏi:
- Cớ sao Hàn tướng công nói như vậy?
Hàn Kỳ khẽ cười:
- Phạm Ninh đã nói rất rõ ràng, mục đích của hắn là thành lập cho Côn Châu chiến lược hoà hoãn, Nhật Bản muốn đánh Côn Châu, trước tiên phải lấy được thành Thu Điền, cái này giúp Côn Châu có thời gian cảnh báo trước, có thể ung dung ứng đối, nếu như không có một cứ điểm nào như thế này, quân đội Nhật Bản đánh lén Côn Châu sẽ dễ dàng đắc thủ, hành động lần này của Côn Châu đúng là vì Đại Tống tạo cơ sở có thể thống trị lâu dài ở Côn Châu, đương nhiên, hắn làm việc này cũng có chỗ không ổn, dường như rất lỗ mãng.
- Tuy nhiên hắn vừa quay về Côn Châu liền xảy ra chuyện này, cũng nói lên sự tình đến khá đột ngột, có thể vì vậy khiến hắn không kịp xin chỉ thị triều đình, vi thần cũng từng mang binh, biết rõ thời cơ chiến đấu chớp mắt liền qua, từ Côn Châu đến Đại Tống một lần đi ít nhất ba tháng, thời cơ chiến đấu gì cũng không còn, hắn có thể sau khi chiến đấu trình báo kịp thời, nói rõ rằng hắn vẫn hiểu được quy củ của triều đình, cũng không phải bồng bột gây nên.
Lúc này, Phú Bật cũng cười nói:
- Thành thật mà nói, hắn kiếm cho triều đình nhiều vàng bạc như vậy, thật sự giảm bớt vấn đề tài chính của triều đình rất nhiều, khiến hai mắt người ta tỏa sáng!
Nói đến ba triệu ba trăm nghìn lượng hoàng kim và tám triệu lượng bạc trắng, không khí ngự thư phòng rõ ràng hòa hoãn hơn, đến Văn Ngạn Bác mang vẻ mặt bất mãn cũng không thể không thừa nhận, những vàng bạc này đúng là đã trợ giúp triều đình rất lớn.
Văn Ngạn Bác có chút hòa hoãn, tận lực dùng một giọng điệu dịu đi nói:
- Đương nhiên, trong lòng của Phạm Ninh hiểu được hỗn cảnh của triều đình, có thể kịp thời giải quyết khó khăn cho triều đình, trung thành đáng khen, lại có công với xã tắc, điểm này tôi cũng rất tán thành.
- Vậy Văn tướng công cho rằng hành động lần này của Phạm Ninh là công tội bù trừ, hay là công lớn hơn tội vậy?
Triệu Trinh lại tiếp tục hỏi.
Văn Ngạn Bác dù sao cũng không phải Trương Nghiêu Tá, tuy rằng ông nhất thời tức giận, nhưng đối với bản thân Phạm Ninh cũng không có ý kiến, coi như nói chuyện không nói người.
Ông trầm ngâm một chút nói:
- Công tội bù nhau không sai biệt lắm, nhưng muốn xem hắn có phải công lớn hơn tội hay không, vi thần cảm thấy cần phải phái sứ giả đi Côn Châu kiểm tra một chút, như vậy mới có thể có kết luận cuối cùng.
Triệu Trinh gật gật đầu:
- Cá nhân trẫm có khuynh hướng công lớn hơn tội, tuy nhiên còn phải đợi báo cáo chính thức mới có thể quyết định.
- Nhưng trẫm cũng đồng ý đề nghị của Văn tướng công, chuyện này sự tình trọng đại, quả thật phải phái đặc sứ đến Côn Châu điều tra chuyện này, nên thưởng hay nên phạt, cuối cùng triều đình cũng phải có một kết luận.