Nhìn thấy đội thuyền đẹp dần dần cập bến, trên bến Minh Nhân đang đợi vội hô to:
- Lão nhị, có lẽ đệ ấy ở ngay trên thuyền đầu tiên.
Sau ba ngày Phạm Ninh dẫn quân xuất binh, Minh Nhân và Minh Lễ lòng như lửa đốt từ đất bạch long xuyên kim tới, bọn họ thuê năm mươi lao động người tộc Côn, trong một đêm toàn bộ rút về bộ lạc, nghe nói phải dời đến Nhật Bản không làm việc cho bọn họ nữa, làm huynh đệ hai người gấp gáp tới giậm chân, bọn họ mang vàng cát đi thuyền suốt đêm hỏa tốc chạy về Đường huyện, lại biết được Phạm Ninh đã xuất chinh.
Sau khi chờ đợi mười ngày cuối cùng cũng nhận được tin báo đội thuyền trở về vịnh Côn Nam, nếu không phải Chu Bội ngăn cản bọn họ, bọn họ đã sớm lái thuyền đến nước Xuất Vũ rồi.
Phạm Ninh từ thuyền lớn đi xuống, đợi đám quan viên tiến lên bái kiến.
Dư Hiếu Niên khom người thi lễ nói:
- Chúc mừng tri châu đại thắng nước Xuất Vũ hoan nghênh chiến thắng trở về.
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Cuộc chiến nước Xuất Vũ lần này thu hoạch khá phong phú, ngươi sắp xếp người mang tất cả vật tư kiểm kê nhập kho, ngựa giống thấp giao cho chủ quản hai huyện để bọn họ phân cho dân chúng Côn Châu cùng hưởng thụ lợi ích chiến tranh một chút.
- Ti chức lập tức an bài!
Phạm Ninh lại hỏi:
- Bên Bình An Kinh có tin tức không?
- Tạm thời vẫn chưa có, ti chức muốn hỏi tri châu có muốn chúng ta đi Bình An Kinh?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Triều đình Nhật Bản sẽ phái người qua đây, chúng ta không cần chủ động, cứ như dặn dò của ta trong thư ứng đối với bọn họ, khi chính thức đàm phán sẽ đi Bình An Kinh.
- Ti chức rõ rồi!
- Đi nhận vật tư đi, ta đoán có người sốt ruột rồi.
Đám quan viên nhìn huynh đệ Minh Nhân và Minh Lễ đều không nhịn được cười ồ lên, hai huynh đệ này mấy ngày nay giống như khỉ ở trong quan nha nhảy lên nhảy xuống, cứ quấn lấy bọn họ không tha.
Mọi người đi nhận vật tư, Minh Lễ nhanh như gió nhảy vọt lên trực tiếp hét thẳng cổ:
- Biết bọn ta đã đình công nửa tháng rồi không?
Phạm Ninh tủm tỉm cười nói:
- Cho các huynh nghỉ ngơi nửa tháng không phải rất tốt sao?
Minh Lễ đập một chân:
- Nhưng tổn thất nghiêm trọng nặng nề.
Minh Nhân tiến lên kéo Minh Lễ cười nói:
- Con người này đã khai thác cát đến ngớ ngẩn rồi, đừng để ý đến đệ ấy, lão đệ, lần trước nói chuyện chiêu mộ lao công Nhật Bản, đệ xem có thể không?
- Theo đệ về nhà hãy nói !
Phạm Ninh không thèm nhìn bọn họ, quay người lên ngựa chạy vào trong thành.
Minh Nhân thấp giọng oán giận Minh Lễ:
- Đã nói với đệ người ta là chủ quan Côn Châu, đệ phải duy trì tôn trọng tối thiểu, giống như đệ thẳng cổ rống lên không phải là trước mặt mọi người không nể mặt đệ ấy sao?
Minh Lễ gãi đầu:
- Không phải, đệ chỉ sốt ruột thôi mà!
- Mọi người đều sốt ruột nhưng sốt ruột cũng phải nhịn, đi thôi!
Hai người không cưỡi ngựa, xa xa chạy theo Phạm Ninh vào trong thành.
Về đến nhà cả người Phạm Ninh buông lỏng, nửa tháng không về nhà, trong nhà hoàn toàn thay đổi diện mạo rồi, dụng cụ gia đình đầy đủ hết rồi, trên bàn bày đủ các thứ, Chu Bội dâng trà cho ba người cười nói với Phạm Ninh:
- Dụng cụ gia đình đều là Dư Trưởng sứ phái người đưa tới, y nói với thiếp rất nhanh sẽ dọn đi Hán huyện, để đồ vật này cho thiếp, không cần lấy hết đồ ra, tránh đóng gói phiền toái, phu quân khi nào chúng ta chuyển nhà?
Phạm Ninh cười nói:
- Nửa tháng thấy nhà quan đã xây dựng một bức tường, bây giờ có lẽ xong rồi, nhiều nhất qua một tháng phải chuyển nhà, hoặc không đến một tháng nữa.
- Được rồi! Vậy thiếp chờ một chút.
Phạm Ninh mang chén trà lên hít hà long trà mà Chu Bội pha cho hắn, hương trà xông vào mũi quả thực làm cho hắn say mê, hắn lại nhìn hai người ngồi đối điện, thấy chén trà của hai người đã cạn, hai người mở to đôi mắt nhìn mình.
Phạm Ninh không kìm nổi cười, chỉ vào Minh Nhân Minh Lễ nói với Chu Bội:
- Nương tử, lần sau lấy trà bình thường chiêu đãi các huynh ấy là được rồi, cho các huynh ấy long trà thật là lãng phí.
Chu Bội che miệng cười, nhẹ nhàng đập vào vai phu quân một cái:
- Làm gì có ai đối xử với huynh trưởng của mình như thế!
- Được rồi, đuổi hai cái tên này đi trước rồi hãy nói.
Phạm Ninh uống ngụm trà, lúc này mới hỏi:
- Các huynh cần bao nhiêu lao công Nhật Bản, chuẩn bị đãi ngộ bố trí như thế nào?
Minh Nhân và Minh Lễ nhìn nhau, Minh Nhân vội vàng nói:
- Lẽ nào quan phủ không có quy định sao?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Cho tới bây giờ quan phủ chưa có tư nhân thuê lao công Nhật Bản, buổi sáng ngày mai đệ sẽ chính thức phê chuẩn, cho nên hôm nay các huynh phải nghĩ cho kỹ số lượng mình cần dùng, chuẩn bị bao nhiêu tiền công, bố trí cho bọn họ như thế nào.
Hai người nhỏ giọng thảo luận một lúc, Minh Nhân cẩn thận nói:
- Quan phủ cấp cho lao côn Nhật Bản một tháng một quan tiền, chúng ta thuê theo ngày một ngày 50 văn tiền, mỗi tháng cũng là một quan năm trăm văn tiền, nếu như muốn nghỉ ngơi thì không có tiền nhưng cơm no không có vấn đề, mỗi ngày một con cá ba ngày một chút thịt nai, ở lều trại mười người một lều, chúng ta muốn chiêu mộ 200 người, ngoài ra mời mười tên lính làm bảo vệ.
Phạm Ninh gật đầu cười:
- Các huynh rất thông minh, nghĩ đến biện pháp tính tiền theo ngày, nhưng mà hai trăm người có phải nhiều quá không?
Minh Lễ lắc đầu:
- Chúng ta đào vàng một năm mới đào thô đoạn sông hai dặm, tổng khúc sông của bọn huynh dài mười dặm, đào trong vòng hai năm vậy nhất định phải thêm người, hơn nữa năm nay tới năm sau triều đình không thu thuế với đào vàng tư nhân, năm này bọn huynh phải điên cuồng đào vàng, vấn đề này bọn huynh sớm đã suy xét rồi, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng làm việc lại.
Phạm Ninh đối với việc chiêu mộ hai trăm lao công của hai huynh trưởng cũng không để ý lắm, hắn cho hạn mức cao nhất là khai thác mỏ bạc không được vượt quá 500 người, đất cát vàng không quá 200 người, số người chiêu mộ của hai huynh đệ họ vừa đúng hạn mức cao nhất.
Phạm Ninh gật đầu nói:
- Vậy ngày mai làm thủ tục đi, đồ cần mua nên mua đủ, nếu như vận may tốt chiều ngày mai có thể chiêu mộ lao công, còn về mười tên lính, đệ cảnh cáo trước, các huynh nhất định phải bảo đảm mỗi tháng mỗi người thu nhập năm mươi quan tiền, đấy là lương tháng thấp nhất.
Hai người quá vui mừng, Minh Nhân vội vàng nói:
- Không có vấn đề gì, bọn huynh cho binh lính tiền lương mỗi tháng hai mươi quan, bảo đảm một năm mỗi ngày đều có rượu thịt.
Ngay ngày hôm sau sau khi Phạm Ninh toàn diệt quân đội nước Xuất Vũ liền gửi tin tức ngắn gọn bằng chim bồ câu cho Kinh lược Sứ hải ngoại, Địch Thanh thấy sự tình trọng đại, không chậm trễ dù chỉ một phút, lập tức phái người cấp tốc mang đến Xu Mật Viện ở kinh thành, ngày tiếp theo khi tin tức này đưa đến Xu Mật Viện liền được đặt trên ngự án của thiên tử Triệu Trinh, bao gồm cả bản gốc và bản sao chép.
Ở trong cuộn giấy nhỏ Phạm Ninh viết hơn một trăm từ, vô cùng ngắn gọn, nhưng nội dung cũng rất phong phú.
Nguyên nhân xuất binh là gia tộc An Bội xin viện trợ, viện cớ xuất binh là gia tộc Thanh Nguyên khơi mào nội loạn ở Côn Châu, nhằm vào các gia tộc quyền thế ở địa phương, không có quan hệ với triều đình Nhật Bản, kết quả xuất binh là dùng hai nghìn binh lính toàn diệt sáu nghìn quân địch, bên mình tử trận vẻn vẹn mười tám người, thương tổn không đến trăm người, cuối cùng chủ yếu là thành quả chiến đấu, lấy được của hai nước Xuất Vũ, Lục Áo ba triệu ba trăm nghìn lượng hoàng kim, tám triệu lượng bạc trắng, sau tiếp nữa là lấy nước Xuất Vũ xây dựng chiến lược hòa hoãn ở Côn Châu, bảo hộ an toàn của Côn Châu, cũng yêu cầu tăng cường thêm một ngàn binh lính cho Côn Châu.