Yêu cầu này không tính là quá đáng, thấy bọn họ thành tâm đưa vàng và bạc trắng hiến tặng cho Côn Châu, Phạm Ninh cũng tặng một chút phần thưởng.
Phạm Ninh gật đầu cười nói:
- Ta quay lại sẽ phái thuyền chuyển cho nước Lục Áo mười vạn thạch gạo coi là chúng ta hỗ trợ gia tộc An Bội một chút, ngoài ra chúng ta mỗi năm sẽ bán cho nước Lục Áo hai mươi vạn thạch gạo, nếu như không đủ còn có thể tăng thêm, nước Lục Áo tập trung người đào vàng, vấn đề lương thực không đủ hãy giao cho nước Xuất Vũ giải quyết, đáp ứng nhu cầu của hai bên, đây không phải là chuyện tốt sao?
Thúc cháu An Bội trong lòng cười khổ, bị quân Tống ghìm chặt mạch máu lương thực, đây nào phải chuyện tốt. An Bội Trinh Trị vừa muốn mở miệng hiệp nghị lại bị thúc phụ đè lại, An Bội Quang Thời quả quyết nói:
- Quyết định như vậy đi, gia tộc An Bội nguyện ý cùng quân Tống kết minh cùng nhau chống lại triều đình Nhật Bản phía bắc.
Sự quyết đoán của An Bội Quang Thời khiến Phạm Ninh âm thầm tán thưởng, không hổ gừng càng già càng cay, An Bội Quang Thời này biết tiến thoái, biết những việc gì có thể thảo luận, việc gì không thể cò kè mặc cả, dùng lương thực đổi lấy vàng là sách lược của Phạm Ninh trường kỳ vét sạch gia tộc An Bội, làm sao có thể có chỗ thương lượng? Chỉ có thể chủ động thỏa hiệp vấn đề trên nguyên tắc mới có thể thương lượng vấn đề khác, An Bội Quang Thời hiển nhiên rất rõ điểm này còn An Bội Trinh Trị lại hồ đồ không hiểu được.
Phạm Ninh khẽ mỉm cười:
- Bây giờ nói vấn đề này có thể còn hơi sớm một chút, trước tiên phải bình ổn chiến tranh, ta dự tính phái đặc sứ đi điều giải mâu thuẫn giữa An Bội thị và triều đình Nhật Bản, không biết quý phương có đồng ý phương án này không?
Lúc này An Bội Trinh Trị mới hiểu được, hóa ra trọng điểm của đối phương là điều giải quan hệ với Nhật Bản, đây mới là lợi ích cốt lõi của gia tộc An Bội, ngược lại so với chút vàng kia có là cái gì, về phần lương thực lẽ nào nước Lục Áo thật sự không sản xuất được một chút sao?
Trong lòng An Bội Trinh Trị khâm phục thúc phụ sáng suốt, y biết điều không nói gì nữa.
An Bội Quang Thời im lặng, một lúc sau nói:
- Gia tộc An Bội thừa nhận nước Lục Áo thuộc Nhật Bản, cũng đồng ý Nhật Bản tiếp tục phòng thủ nước Lục Áo nhưng điều kiện của chúng tôi là triều đình Nhật Bản không được đóng binh ở nước Lục Áo, tiếp theo cắt giảm thuế trên diện rộng, ít nhất giảm bảy phần.
Hoàng cung Bình An Kinh, Đằng Nguyên Lại Thông vẻ mặt nghiêm nghị ngồi trước thềm ngọc, đệ đệ Đằng Nguyên Giáo Thông của y ngồi phía dưới, trên bậc thềm cao treo một bức màn trúc, sau màn trúc chính là thiên hoàng nước Nhật Bản.
- Nói như vậy chiến tranh kết thúc như thế sao?
Sau màn trúc vang lên tiếng của Tôn Nhân thiên hoàng trong mà lạnh lùng, y đối với đề nghị của Đằng Nguyên Lại Thông có chút không hài lòng.
Đằng Nguyên Lại Thông thẳng sống lưng không chút hoang mang nói:
- Trận chiến này đánh tiếp thực ra đã không có ý nghĩa nữa rồi, quân Tống tấn công nước Xuất Vũ tiêu diệt toàn bộ quân đội của Nguyên thị, đã phá giải kế hoạch tấn công An Bội Lại Thời từ hai phía của chúng ta, quân Tống sẽ không ngồi nhìn gia tộc An Bội bị tiêu diệt, đánh tiếp ngoài quân đội Nguyên Lại Nghĩa bị tiêu hao một chút ra sẽ không có kết quả khác, sức lực của nước chúng ta sẽ không có cách nào tiếp nhận, thần khẩn cầu xin thiên hoàng bệ hạ thu hồi Nguyên Lại Nghĩa, mở cuộc đàm phán ngừng chiến.
Nguyên Lại Nghĩa tấn công sau lưng gia tộc An Bội là một trận tranh đấu quyền lực giữa Tôn Nhân thiên hoàng và Quan Bạch Nguyên thị, ý đồ của Tôn Nhân thiên hoàng là thông qua cơ hội phát động chiến tranh đông bắc giúp đỡ tầng lớp võ sĩ nổi dậy chống lại sự độc quyền của Đằng Nguyên thị, thấy sắp giành được chiến thắng lại không liệu được quân Tống đột nhiên xuất binh, nhằm trúng vào kế hoạch đánh úp của Tôn Nhân thiên hoàng, bảo Tôn Nhân thiên hoàng làm sao có thể không tức giận? Thậm chí y hoài nghi là Đằng Nguyên Lại Thông âm thầm cấu kết với quân Tống phá hoại kế hoạch của mình.
Nhưng tức giận thì tức giận, Tôn Nhân thiên hoàng vẫn không thể không đối diện với sự thật, lời nói chính xác của Đằng Nguyên Lại Thông, đánh tiếp sẽ không có ý nghĩa gì, quốc lực đã không thể chịu đựng… Tôn Nhân hiểu rõ lời của Đằng Nguyên Lại Thông là sự thực, hơn nữa y cũng lo Nguyên Lại Nghĩa trong trận chiến này nhất định không thể thắng lợi, cuối cùng bị tiêu diệt toàn bộ, chi bằng bảo vệ thực lực tạm thời nhẫn nại.
Yên lặng một lúc Tôn Nhân thiên hoàng lạnh lùng ra lệnh:
- Trẫm nhớ trong hiệp nghị với triều đình Tống viết rất rõ quân Tống không được tham gia nội chiến của nước Nhật Bản, tại sao bọn họ lại lật lọng không giữ lời hứa, hiệp nghị như thế còn có ý nghĩa gì?
Đằng Nguyên Giáo Thông ngồi ở dưới trong lòng giật mình, hiệp nghị với triều Tống là y tự mình đi đàm phán ký tên, thiên hoàng hỏi như vậy không phải là đang chất vấn mình sao?
Đằng Nguyên Giáo Thông nói:
- Khởi bẩm thiên hoàng bệ hạ, quân đội của nước Xuất Vũ không phải quân đội triều đình mà là quân riêng của ba gia tộc quyền thế, quân Tống xuất binh nước Xuất Vũ tiêu diệt quân đội này, nghiêm khắc trên ý nghĩa thì bọn họ không có trực tiếp tham gia nội chiến nước Nhật Bản, hơn nữa từ trên thư của Phạm Ninh viết là gia tộc Thanh Nguyên can thiệp vào vùng Hà Di trước, kích động người Hà Di chống đối quân Tống, mới có cớ cho quân Tống xuất binh nước Xuất Vũ, hạ thần nghĩa chuyện này với hiệp ước kia không có quan hệ gì.
Tôn Nhân khẽ hừ một tiếng, lại hỏi Đằng Nguyên Lại Thông:
- Vậy ý của Quan Bạch thì sao?
- Thần cũng cho rằng đề nghị trong thư của Phạm Ninh có lý, dừng chiến tranh dùng đàm phán để giải quyết khó khăn trước mắt, đây có thể là một con đường khả thi, thần cho rằng nó đáng để thử.
Tôn Nhân thiên hoàng vì chuyện này hao lực tiều tụy, cuối cùng lại bị Đằng Nguyên Lại Thông chiếm thế chủ động, trong lúc nhất thời y đột nhiên cảm thấy bản thân mệt mỏi không chịu được, liền lãnh đạm nói:
- Trẫm sẽ hạ chỉ cho Nguyên tướng quân dừng chiến, chuyện còn lại do Quan Bạch xử lý đi.
Nói xong y đứng dậy bỏ đi, hai tên hầu vội vàng theo sau y, sau màn trúc chỉ còn lại một cái ghế dựa trống.
- Huynh trưởng, chuyện này…
Đằng Nguyên Giáo Thông vừa muốn mở miệng lại bị ánh mắt nghiêm nghị của huynh trưởng Đằng Nguyên Lại Thông ngăn lại, y lập tức tỉnh ngộ, ở đây không phải là nơi để nói chuyện.
Đằng Nguyên Lại Thông thở nhẹ một cái:
- Thật khó để thương dân!
Y đứng dậy đi ra ngoài, Đằng Nguyên Giáo Thông vẫn ở phía sau, đi thẳng ra khỏi nội cung, Đằng Nguyên Lại Thông dừng bước thản nhiên nói:
- Đệ đi Côn Châu một chuyến chất vấn quân Tống vì sao không tuân thủ hiệp định, tham gia vào nội chiến Nhật Bản, sau đó xem thái độ của hắn một chút.
- Đệ hiểu rồi, hai ngày này sẽ sớm xuất phát!
- Không! Hôm nay xuất phát luôn đi.
Nói xong Đằng Nguyên Lại Thông bước nhanh hơn nghênh ngang rời đi, Đằng Nguyên Giáo Thông vẻ mặt cười đau khổ đứng nguyên tại chỗ.
Buổi sáng, ba trăm thuyền chiến trùng trùng điệp điệp lái vào vịnh Côn Nam, đấy là đại quân nam chinh nước Xuất Vũ tới đây, ba gia tộc lớn nước Xuất Vũ tích lũy hàng trăm của cải đều bị quân Tống vơ vét không còn gì, đội thuyền thu hoạch lớn, mấy trăm vạn lượng vàng, bạc trắng cùng với năm mươi vạn thạch gạo, còn không tính vô số trân châu biển, san hô, đồi mồi… châu báu, mặt khác còn có ba nghìn con ngựa thấp và cá khô, cá tương… rất nhiều vật phẩm của Nhật Bản.