- Cho dù là một bàn ăn cũng không phải món nào người ta cũng thích, huống chi là xuất binh việc đại sự này, nhất định sẽ có người nhảy ra, nhưng mà Quan gia cho ta quyền lớn để xử lý việc của nước Nhật Bản, hơn nữa chúng ta vì thiết lập vùng đệm chiến lược cho Côn Châu, ta nghĩ Quan gia sẽ ủng hộ, về phần Tri Chính Đường nhiều vàng bạc trắng vận chuyển về, như thế đủ để bù lại thiếu hụt tài lực của triều đình, bọn họ vui còn không kịp, vấn đề có lẽ không lớn.
Dương Tấn cười lớn, Phạm Ninh nói thật sự có lý, y vuốt râu, lại hỏi:
- Vậy người tộc Côn sắp xếp như thế nào đây?
Phạm Ninh nghĩ một chút nói:
- Ta dự định cho bọn họ hai mảnh đất, một mảnh thuộc bán đảo Nam Lộc, bên đó có hơn ba vạn mẫu đất, nếu như bọn họ có thể chuyển thành nông canh vậy bọn họ có thể định cư ở đó, ngoài ra đem dãy núi Áo Vũ cho bọn họ, bọn họ có thể tiếp tục săn bắn ở trong núi mà sống cũng có thể dọc theo sông chảy ra biển, thế cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ bọn họ rồi.
- Phương án này cũng được, nhưng mà cư dân trên bán đảo Nam Lộc thì phải làm sao?
- Dời bọn họ đến thành Thu Điền, bên này có đủ đất cho bọn họ khai khẩn, mang dân số tập trung lại cũng thuận tiện quản lý.
- Vậy đóng quân thì sao?
- Ta dự tính đóng quân trong thành Thu Điền, một nghìn quân đội, giữ lại ba mươi thuyền chiến có lẽ đủ rồi.
Hai người quay đầu ngựa trở về thành Thu Điền, khi đi qua một thôn trang, dân chúng trong thôn trang đều ra quỳ xuống dập đầu, tuy rằng quân Tống là người ngoại lai xâm nhập nhưng Phạm Ninh hứa miễn hết thuế cho bọn họ, còn khiến dân chúng vô cùng vui mừng, người xâm nhập trở thành người giải phóng.
- Sản lượng gạo nơi này rất cao, nghe nói mỗi mẫu ruộng sản xuất ba thạch gạo, sản lượng một năm có trăm vạn thạch, tiêu hao thức ăn của bọn họ thêm cả quân đội, thợ mỏ, một năm cũng không đến năm mươi vạn thạch, vậy năm mươi vạn thạch còn thừa đó Kinh lược sứ xử lý thế nào?
Phạm Ninh cười nói:
- Ta định mua từ tay bọn họ một đấu gạo 20 văn tiền, năm mươi vạn thạch cũng là mười vạn quan tiền, bọn họ còn có thể bán sức lao động khai thác quặng, còn có thể đánh bắt cá, đào trân châu, còn có thể giúp Quần Mục Ty nuôi dưỡng ngựa, như vậy mỗi nhà mỗi hộ trong tay đều có tiền dư, sau đó trà, đồ sứ, vải vóc, giày mũ trang sức, son… đồ dùng hàng ngày của Đại Tống có thị trường rồi, Nhật Bản muốn lấy cướp lại đất đai, chỉ sợ dân chúng địa phương đều sẽ vươn lên để chống cự.
Phạm Ninh quay đầu liếc mắt nhìn Dương Tấn, lại cười nói:
- Còn về năm mươi vạn gạo có thể bán cho Nhật Bản đổi lấy hai mươi vạn lượng bạc trắng kiếm giá gấp đôi, chúng ta cũng không thiệt phải không?
Dương Tấn khẽ thở dài:
- Vẫn là Kinh lược sứ suy xét vấn đề lâu dài.
Phạm Ninh quay về thành Thu Điền, vừa mới tới ngoài cổng thành liền có binh sĩ đến báo:
- Sứ giả của gia tộc An Bội đến rồi!
Sứ giả của gia tộc An Bội đến nằm trong dự liệu của Phạm Ninh, vốn dĩ hắn không quay về Côn Châu là chờ tin tức của nước Lục Áo.
Phạm Ninh lại hỏi:
- Bọn họ ở đâu?
- Ở trong quan nha chờ!
Phạm Ninh gật đầu thúc ngựa chạy vào trong thành, quan nha trong thành cũng là nơi phòng giữ của nước Xuất Vũ, là quan nha triều đình Nhật Bản thiết lập ở nước Xuất Vũ, trước kia phòng giữ là Thanh Nguyên Quang Lại đã chết trong trận đấu.
Phạm Ninh dự định thiết lập quan nha này trở thành Hải ngoại Kinh lược sứ chỉ huy sở của Thu Điền, thành lập một chỉ huy sứ, một phán quan làm cơ cấu quân sự thường trú thành Thu Điền.
Phạm Ninh ở trước quan nha xoay người xuống ngựa đi vào cửa lớn, chỉ nhìn thấy hai người đang ngồi ở đại đường, một người là An Bội Trinh Trị trước kia đến cầu viện, còn một người là lão già râu tóc bạc nửa đầu, đều mặc áo lanh Nhật Bản rộng thùng thình, hai người nhìn thấy Phạm Ninh cũng vội vàng quỳ xuống hành đại lễ tham bái.
Phạm Ninh gật đầu:
- Hai vị mời ngồi!
Phạm Ninh ngồi ở vị trí chính, người phiên dịch là kinh lược phủ tòng sự Trình Thanh cũng ngồi một bên, tuy dân chúng nước Xuất Vũ và nước Áo Lục đều nói ngôn ngữ người Hà Di nhưng thượng tầng gia tộc giới quyền quý phổ thông đều sử dụng tiếng Nhật, An Bội Trinh Trị vội vàng giới thiệu lão già bên cạnh:
- Vị này chính là thúc phụ Quang Thời của ta, đóng giữ ở thành Gia Hạ.
An Bội Quang Thời hành lễ:
- Đại ân đại đức của quân Tống gia tộc An Bội sẽ khắc mãi mãi trong tim!
Trước kia hai người đã biết rõ tình hình của quân Tống và quân đội Xuất Vũ, quân Tống dễ như trở bàn tay diệt toàn bộ quân đội Xuất Vũ gấp ba lần, giết chết hơn một nghìn năm trăm người mà bản thân chỉ chết bảy người, kết quả tuyệt vời và chênh lệch thương vong khiến trong lòng hai người cảm thấy kinh hoàng cho nên nhìn thấy Phạm Ninh đều rất cung kính.
Lúc này hai tên lính mang cho bọn họ ba chén trà, Phạm Ninh uống ngụm trà nóng ung dung nói:
- Ba gia tộc lớn của nước Xuất Vũ đã biến mất rồi, quân đội của nước Xuất Vũ cũng tan biến theo, thay vào đó là quân Tống trường trú nước Xuất Vũ, ta hi vọng sau này gia tộc An Bội và quân Tống nước Xuất Vũ giúp đỡ nhau cùng chống lại sự xâm lược của triều đình Nhật Bản.
Hai thúc cháu An Bội nhìn nhau, trong mắt hai người lộ ra một tia thất vọng, bọn họ còn mong quân Tống sẽ mang nước Xuất Vũ giao cho gia tộc An Bội, không ngờ lại bị chính quân Tống chiếm lĩnh rồi, phải biết rằng đồng bằng của nước Xuất Vũ khiến gia tộc An Bội thèm nhỏ dãi lâu rồi.
Trong lòng An Bội Quang Thời có chút không cam lòng lại nói:
- Đồng bằng bát ngát nước Xuất Vũ phần lớn đều là cỏ, không được tận dụng hết, có thể…
Không đợi y nói xong Phạm Ninh vẫy tay cắt lời của y:
- Bây giờ nhắc tới chuyện này còn sớm, chúng ta vẫn nên nói chuyện thương định trước kia, An Bội thiếu quân đã đồng ý với ta vàng và bạc trắng trong kho gia tộc An bội sẽ báo đáp cho quân Tống, không biết là ta phải phái quân đội đi vận chuyển hay là dùng cách khác giao hàng?
Nói xong Phạm Ninh mang hai chiếc chìa khóa vàng đặt lên bàn đưa cho An Bội Quang Thời, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn vào y.
Trình Thanh dịch lời của Phạm Ninh từ đầu tới cuối thành tiếng Nhật Bản, An Bội Quang Thời làm sao mà nghe không hiểu ý uy hiếp trong đó, nếu gia tộc An Bội đổi ý, quân Tống sẽ trực tiếp tấn công thành Gia Hạ, đích thân thu hồi.
Vàng và bạc trắng ngược lại không tiếc, dù sao vẫn có thể kiếm lại, nước Lục Áo có ruộng vàng lớn nhất của Nhật Bản, vàng đối với bọn họ mà nói không phải hiếm, An Bội Quang Thời vội vàng nói:
- Đây là điều kiện chính miệng huynh trưởng của ta đồng ý, gia tộc An Bội tuyệt đối không nuốt lời, chúng ta sẽ đem 230 vạn lượng vàng và 300 vạn lượng bạc trắng giao cho Côn Châu, giống như trước đây Côn Châu phái người tới vận chuyển là được, chỉ là Lục Áo nhiều núi đất đai cằn cỗi, lương thực không thể tự cấp, quân Tống đánh hạ nước Xuất Vũ nhất định thu được lượng lớn lương thực, có thể hỗ trợ cho chúng tôi một chút lương thực không?