Ba lượt mũi tên, bảy trăm người vượt qua bị bắn ngã, bạn đồng hành trên mặt đất liều mạng kêu thảm thiết vùng vẫy giãy chết, binh lính nước Xuất Vũ bao trùm trong sự sợ hãi, đây là lực lượng mạnh bọn họ chưa gặp bao giờ, ý chí chiến đấu của đám binh lính nhanh chóng tan rã, càng ngày càng nhiều binh lính từ trên mặt đất quay đầu lại chạy như điên.
Kinh nghiệm phong phú, Hứa Diên biết quân địch rất nhanh sẽ tổ chức tấn công lần hai, y lập tức kiến nghị Phạm Ninh:
- Ý chí quân địch đã tan, có thể dùng kỵ binh tấn công rồi.
Phạm Ninh gật đầu:
- Chuẩn!
Hứa Diên vui mừng, y rút đao ra hô to:
- Đội kỵ binh theo ta giết!
Năm trăm kỵ binh bỗng nhiên phát động, bọn họ chia làm hai đường, giống như hai thanh kiếm sắc bén, từ sau người bộ binh đột nhiên đánh ra, móng ngựa lao tới như nhấc lên sóng to gió lớn, giáo dài đâm giết, đầu giáo lạnh lẽo đâm vào lưng quân địch, máu phun ra, người lăn dưới vành móng ngựa, máu phun đầy lên cỏ, phía sau bọn họ 1500 binh sĩ vẫy giáo chạy nhanh.
Nếu như nói quân Tống nỏ quân hùng mạnh tan rã sĩ khí của quân địch vậy xuất kích quân kỵ binh là một thanh kiếm chết người khiến kẻ thù hoàn toàn sụp đổ.
Sụp đổ đầu tiên chính là 3000 nông dân bình thường được chiêu mộ, từ chạy trốn cá nhân đến chạy trốn quy mô lớn, vốn dĩ binh sĩ nước Xuất Vũ tấn công lại trở thành chạy điên cuồng ở nơi hoang dã, phía sau là kỵ binh vô tình đuổi giết.
Thanh Nguyên Quang Lại ý đồ rút đao ra chống cự nhưng chỉ thấy một tia lạnh lẽo, đầu của y bay ra một trượng, cơ thể không đầu rơi xuống đất.
Thanh Nguyên Võ thì bị giáo đâm ngã xuống dưới đất, vô số chiến mã giẫm đạp trên người y, lưu lại một thi thể đầy máu me.
Đây là một trận chiến không thể so sánh được, là một trận đối đầu không cân sức, thân hình cao và thể trọng của binh lính quân Tống cũng đủ để nghiền nát đối phương, còn có trang bị tinh lực vượt xa đối phương, cùng với bố trí chiến thuật, cuối cùng tạo thành một bên bị tàn sát.
Trận chiến một lúc sau thì kết thúc rồi, quân đội Xuất Vũ bỏ mạng hơn 1500 người, bị bắt hơn 4300 người, chỉ có số ít nhảy sông trốn thoát, tướng lĩnh ba gia tộc nước Xuất Vũ toàn bộ bỏ mạng.
Mà quân Tống người chết chỉ có bảy người, bị thương không đến 50 người, tạo nên một thành quả chiến đấu rực rỡ.
Bộ phận bị bắt chủ yếu là nông dân chiêu mộ, lúc bọn họ chạy phía trước khi kỵ binh cắt đứt đường lui, họ nhốn nháo quỳ xuống khẩn cầu tha mạng, nhận được mệnh lệnh của chủ soái Phạm Ninh, binh lính quân Tống thu hồi đao không tiếp tục giết hại.
Nhưng binh lính thân mặc trúc giáp lại trở thành mục tiêu của binh lính quân Tống, bọn chúng chết vô cùng thê thảm.
Giữa trưa binh lính quân Tống thu dọn chiến trường xong, thi thể đốt cháy chôn sâu, trúc giáp cũng bị thiêu hủy, đao chiến thì thu lại, hơn hai nghìn con ngựa Nhật Bản thành chiến lợi phẩm.
Lúc này binh lính quân Tống áp giải hơn 4000 tù binh đi vào thành Thu Điền, trên mặt biển ngoài cảng Thu Điền thả neo mấy trăm chiếc thuyền lớn vạn thạch, tịch thu 530 vạn lượng bạc trắng, trăm vạn lượng vàng cùng với bốn mươi vạn thạch gạo với các vật khác của ba gia tộc quyền quý nước Xuất Vũ, toàn bộ trở thành chiến lợi phẩm của quân Tống, do thuyền lớn chở về Côn Châu.
- Kinh lược sứ dự tính xử lý tù binh đó như thế nào?
Tư mã Dương Tấn cười hỏi Phạm Ninh:
- Có phải áp giải bọn chúng tới Côn Châu trở thành lao công?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Không cần áp tải tới Côn Châu, trực tiếp ở nước Xuất Vũ khai thác mỏ bạc, ba năm sau phóng thích.
- Biện pháp này không tồi!
Dương Tấn cười nói:
- Đã giảm chiêu mộ lao công phiền toái, sau khi tinh chế bạc thô thành công sẽ chuyển trực tiếp đến Côn Châu.
Lúc này một tên lính từ trong thành dẫn đến vài gã nam tử, bẩm báo với Phạm Ninh:
- Khởi bẩm tri châu, mấy người này là thương nhân triều Tống.
Phạm Ninh không khỏi ngỡ ngàng, ở đây tại sao lại có thương nhân triều Tống?
- Các ngươi là thương nhân triều Tống?
Phạm Ninh hỏi.
Mấy tên thương nhân này gặp được đồng bào quê hương thì phấn khích, thương nhân cầm đầu vội vàng lên trước nói:
- Chúng ta là thương nhân Tuyền Châu ở Trường Kỳ làm kinh doanh, đúng lúc vận chuyển một ít vải vóc đến thành Thu Điền.
- Thương nhân triều Tống tới đây làm kinh doanh nhiều không?
- Không tính là nhiều, tổng cộng có ba nhóm người, chúng tôi là một trong nhóm đó.
- Vậy có hiểu ngôn ngữ không?
Thương nhân cầm đầu gật đầu:
- Trên cơ bản không vấn đều gì, ngôn ngữ bọn họ khá đơn giản dễ học.
Phạm Ninh cười nói:
- Ba vị làm phiên dịch cho chúng ta mấy tháng, sẽ không bạc đãi các ngườI, sau này thương nghiệp của thành Thu Điền đều giao cho các người.
Ba người nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, thương nhân cầm đầu vội vàng nói:
- Không dám, dốc sức vì quân đội Đại Tống là việc của chúng tôi, chỉ là chúng tôi phải quay về thông báo người nhà một tiếng.
- Không có vấn đề gì, bây giờ ta cần các ngươi thay ta phiên dịch một chút.
Phạm Ninh lập tức mệnh lệnh tập trung tù binh lại.
Hơn bốn nghìn người đông nghịt đứng đầy mặt cỏ, Phạm Ninh đứng chỗ cao lớn giọng nói:
- Đội quân Đại Tống khoan dung tha mạng cho các ngươi nhưng các ngươi phải trả giá cho chiến tranh của các ngươi, cái giá phải trả này chính là khai thác mỏ bạc ba năm, sau ba năm các ngươi có thể được tự do trở về nhà đoàn tụ với người thân.
Một gã thương nhân cao giọng dịch lại lời Phạm Ninh, mấy nghìn tù binh vẻ mặt khác nhau, có vui mừng có tuyệt vọng, có kẻ ngồi xổm xuống khóc.
Phạm Ninh lại tiếp tục nói:
- Quân Tống là quân nhân từ và chính nghĩa sẽ không bạc đãi các ngươi, không chỉ cho các ngươi ăn no mà mỗi tháng còn trả công 500 văn tiền, đồng thời cho phép người nhà các ngươi và các ngươi ở cùng một chỗ.
Khi thương nhân phiên dịch lời nói của Phạm Ninh lại, mấy ngàn tù binh lập tức vỗ tay.
Hai ngày liên tiếp Phạm Ninh và Tư mã Dương Tấn dưới sự bảo vệ của 100 kỵ binh cưỡi ngựa tuần tra khắp nước Xuất Vũ, dân số của nước Xuất Vũ chủ yếu phân bố ở bốn phía thành Thu Điền.
Ngoài ra khu vực đảo Nam Lộc và nam bộ cũng có người tụ tập nhưng phần lớn dân số vẫn tập trung trong phạm vi hai mươi dặm thành Thu Điền, tồn tại dưới hình thức thôn trang.
Hai bờ sông Thu Điền thì phân bố hơn 200 thôn trang, tụ trung hơn sáu vạn người, có hơn ba mươi vạn đất nông nghiệp, ngoài ra là vùng đất hoang vu vô tận.
- Dương tư mã, ngươi xem bên này có thể phát triển thành một bãi cỏ không?
Phạm Ninh dùng roi ngựa chỉ vào thảo nguyên xa xa cười hỏi.
Dương Tấn gật đầu:
- Phát triển đồng cỏ đương nhiên là có thể nhưng người khai báo với triều đình Nhật Bản như thế nào? Bọn họ chắc chắn sẽ can thiệp, dù sao đây cũng không phải Côn Châu.
Phạm Ninh khẽ mỉm cười nói:
- Vậy thuê đi, thuê 99 năm, hàng năm trả cho bọn họ một chút tiền thuê, ta nghĩ chỉ cần thừa nhận nước Xuất Vũ thuộc Nhật Bản thỏa mãn thể diện của bọn họ, có lẽ bọn họ sẽ đồng ý cho chúng ta thuê.
- Thực ra ta thấy Kinh lược sứ có lẽ nên suy nghĩ bên phía triều đình, chúng ta xâm lấn nước Xuất Vũ nhất định có không ít đại thần chỉ trích chúng ta xuất binh ra trận bất nhân.