Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 569 - Chương 567

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 567
 

Hơn nữa giáo thương đều là được làm từ những cây gỗ bình thường không giống với cán giáo của quân Tống được quấn vải ngâm dầu phơi khô nhiều trình tự, cán giáo cứng rắn như sắt đao chém không đứt.

Đây là trang bị của quân thường trực, nếu như là nông dân thì càng đơn sơ hơn, đầu tiên không có áo giáp, đều mặc áo vải bình thường, chân trần, tay cầm cây gỗ hoặc giáo nhọn bằng gỗ.

Lúc này bất luận quân thường trực hay là nông dân bình thường bọn họ đều không biết quân Tống đã vào nước Xuất Vũ, bọn họ còn nghĩ rằng là không đánh nữa, ai cũng vui vẻ phấn chấn mong trở về nhà.

Xuyên qua dãy núi Áo Lục, bọn họ liền vào khu vực đồng bằng của nước Xuất Vũ, từ đấy đến bờ biển hơn một trặm dặm đều là đồng bằng và lưu vực, ít nhất có bốn nghìn ki-lô- mét vuông đồng bằng phì nhiêu, đây là vùng đồng bằng hiếm hoi trên quần đảo Nhật Bản, chính vùng đồng bằng này làm cho nước Xuất Vũ sau này trở thành nơi sản sinh lương thực chủ yếu của nước Nhật Bản.

Tuy nhiên bây giờ dân số của nước Xuất Vũ mới hơn bảy vạn người, đất đai còn lâu mới phát triển được, chỉ phát triển vùng đất xung quanh thành Thu Điền mười mấy dặm, đồng bằng khác trên cơ bản đều là thảo nguyên mênh mông vô bờ, ngược lại thích hợp nuôi ngựa.

Cũng vì nguyên cớ này, giống ngựa thấp của nước Xuất Vũ sản xuất khá nổi tiếng, mỗi năm đều phải tiến cống triều đình hơn ngàn con ngựa.

Trời dần sáng, quân đội nước Xuất Vũ đã đến thành Thu Điền cách khoảng hai mươi dặm, lúc này có thám tử báo lại mười mấy dặm phát hiện khoảng hai nghìn quân đội.

Thanh Nguyên Quang Lại ý thức được bọn họ gặp phải quân Tống rồi, y lập tức hạ lệnh toàn quân dừng ở phía trước.

Cả đêm hành quân gấp khiến binh lính của y đều mệt mỏi không chịu nổi, lúc này tác chiến tất nhiên làm cho sức chiến của quân đội giảm mạnh, đối với bọn họ vô cùng bất lợi.

Y vừa mới hạ lệnh xuống mười mấy dặm ngoài xa xuất hiện một đám quân Tống không cho bọn họ cơ hội nghỉ ngơi, xuất hiện rất đúng lúc, quân đội của nước Xuất Vũ bắt đầu xôn xao đứng lên, bọn họ lúc này mới ý thức được họ vội vàng trở về là vì tác chiến.

Thanh Nguyên Võ thì hét lớn:

- Không cho phép gây rối, tập trung tinh lực chuẩn bị tác chiến.

Các tướng lĩnh nhao nhao đốc thúc tướng sĩ quân đội của mình, nhanh chóng sắp xếp đội hình chiến đấu.

Lúc này hai nghìn quân Tống đã đến, đội quân Xuất Vũ bên ngoài một dặm cũng bày trận.

Hai nghìn binh lính đều là quân tinh nhuệ trang bị vô cùng hoàn mỹ, mỗi binh sĩ đều được mặc áo giáp, đầu đội mũ bảo vệ, tay cầm giáo, hông dắt đao chiến, khiên sau lưng, trong đó có một nghìn binh sĩ còn mang theo nỏ quân hùng mạnh.

Trong hai nghìn quân còn có năm trăm kỵ binh, đây là năm trăm kỵ binh luyện ra ở Côn Châu, bọn họ cưỡi ngựa chiến cao lớn khỏe mạnh, tay cầm giáo dài, chỉnh tề xếp thành hàng ở phía sau bộ binh.

Phía trước kỵ binh là 1500 bộ binh mặc áo giáp sáng loáng, bọn họ bày trận hình tam giác phía trước, 500 người sát cánh nhau, hai đội hình sát cánh này mang theo nỏ quân, bất cứ lúc nào cũng có thể từ bộ binh trường mâu chuyển thành nỏ binh.

Phạm Ninh cưỡi ngựa ở giữa bộ binh, bên cạnh hắn còn có đại tướng Hứa Diên và hai tên chỉ huy sứ, người tộc Côn thì tiến vào thành Thu Điền phòng ngự, bọn họ không tham gia chiến đấu hôm nay.

Trên đồng bằng rộng lớn hai nghìn binh lính quân Tống đằng đằng sát khí giống như một khối sắt đá không nhúc nhích, sát khí mạnh mẽ bao phủ nơi hoang dã, lặng lẽ chờ đợi giây phút quyết chiến đến.

Phạm Ninh chăm chú nhìn đối phương thật lâu, cười nói với Hứa Diên:

- Rất thú vị, đối phương rõ ràng là có hơn nghìn con ngựa chiến lại không hình thành kỵ binh.

Hứa Diên nhiều lần tham gia tác chiến với quân đội Tây Hạ, kinh nghiệm vô cùng phong phú, y khẽ cười nói:

- Tác chiến ở đây đều ở vùng núi, kỵ binh không tiện, phỏng đoán bọn họ vốn không huấn luyện kỵ binh, ngựa chỉ làm phương tiện vận chuyển.

- Vậy bây giờ chúng ta đang dùng kỵ binh trực tiếp tấn công vào đội hình của đối phương sao?

Phạm Ninh hỏi.

Hứa Diên lắc đầu:

- Cuộc đối đầu giữa hai đội quân là một loại đọ ý chí, ta có thể thấy tinh thần của bọn họ đã giảm bớt, nếu như họ không chiến đấu mà thất bại hoặc là chỉ có thể chủ động tấn công, khi đó cung nỏ của chúng ta có thể tạo nên tác dụng rồi.

Lời của Hứa Diên nói không sai, quân Tống sát khí như núi, quân đội Xuất Vũ bắt đầu dao động rồi, nhất là đán dân thường được chiêu mộ, trước áp lực mạnh mẽ của quân Tống ý chí dao động bắt đầu lùi bước, cuối cùng mấy hàng binh linh có người bỏ lại gậy gỗ nhanh chân chạy mất, các tướng lĩnh không ngăn được.

Thanh Nguyên Võ khẩn trương lên trước nói với huynh trưởng:

- Không thể đợi thêm nữa rồi, binh lính bỏ chạy ngày càng nhiều, chúng ta nhất định phải lập tức ra quân.

Thanh Nguyên Quang Lại đang muốn cho bọn binh lính thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn nhưng bây giờ thì không có cách nào tiếp tục nữa.

Y chỉ gật đầu:

- Xuất kích !

Thanh Nhuyên Võ thì vung đao hô:

- Các võ sĩ, lấy hết dũng khí của các ngươi tiêu diệt quân địch, xuất kích!

- Đông đông đông!

Tiếng trống xuất kích gõ lên, sáu nghìn quân đội Xuất Vũ bắt đầu chạy nhanh, tuy rằng dáng người bọn họ thấp bé nhưng thân thể cũng rất linh hoạt, tốc độ chạy rất nhanh, ở cánh đồng bát ngát như thủy triều đánh tới quân Tống.

- Nỏ quân chuẩn bị!

Chỉ huy sứ Trương Khanh hô to, một ngàn binh lính tiến lên một bước, quỳ một gối, giơ nỏ quân lên, chỉ lên bầu trời góc 45 độ.

Bọn họ dùng không phải là nỏ Thần Tí mà là nỏ quân cường lực hơn một chút, bắn theo đường parabol với tầm bắn khoảng 150 bước, vì rơi từ trên đỉnh xuống tầm bắn của nó chính là khoảng cách sát thương.

Quân địch chạy nhanh, càng ngày càng gần, còn cách 300 bước, 250 bước, 200 bước…

Quân địch đánh tới như thủy triều tiến vào khoảng cách sát thương 150 bước, chỉ huy sứ Trương Khang hô to một tiếng:

- Bắn!

Chỉ nghe thấy một ngàn tiếng nỏ bay trên trời, dày đặc bắn về đám quân địch.

Binh sĩ không dừng lại lập tức nâng nỏ lên cài đặt mũi tên, không cần nghe theo lệnh, lại nâng lên bầu trời kéo căng dây nỏ.

Tiễn bay như châu chấu lốp đốp bắn về phía binh lính đang chạy, trúc giáp của binh lính không ngăn được mũi tên mạnh mẽ, từng đám binh lính kêu thảm thiết ngã xuống, trong chớp mắt có hơn 300 người bị trúng tên ngã xuống đất.

Binh lính nước Xuất Vũ rơi vào thế bị kìm hãm, binh lính phía trước quỳ rạp trên mặt đất hoảng sợ nhìn lên bầu trời, còn binh lính phía sau lại không ý thức được tử thần sắp đến, bọn họ vẫn liều lĩnh chạy về phía trước.

Không ít người phát hiện nhiều binh lính trúng tên, trong lòng bắt đầu thấy bất an nhưng bọn họ không có tự mình trải qua tình hình của tên nỏ đoạt mạng, cảm xúc mâu thuẫn mãnh liệt như vậy, mâu thuẫn không quá mạnh, bọn họ vẫn tiếp tục chạy.

Khi chạy tới 90 bước, đợt mũi tên thứ hai lại dày đặc phóng tới, một ngàn mũi tên như mưa rào rơi vào đám người đang chạy, tiếng kêu thảm thiết, vượt qua hai trăm người lại bị trúng tên ngã xuống đất, ngay sau đó vòng nỏ thứ ba phóng tới, người chạy càng lúc càng ít, càng nhiều người bị ngã xuống, quân nỏ của quân Tống hùng mạnh khiến binh sĩ nước Xuất Vũ chết ở ngoài bảy mươi bước.

Bình Luận (0)
Comment