Tư mã Dương Tấn thở dài một tiếng nói với Phạm Ninh:
- Xem ra người tộc Côn làm việc vẫn không đáng tin cậy, không chỉ thương vong 200 người còn lạm sát người vô tội, lại thả nhân vật quan trọng nhất chạy mất.
Phạm Ninh cũng cảm thấy rất thất vọng, hắn gật đầu:
- Sau này không cần bọn họ tác chiến nữa, Quất Trinh Lại phỏng chừng chạy đi báo tin rồi, cũng tốt, chuẩn bị quyết chiến với quân Thanh Nguyên.
Lúc này Từ Khánh từ trong thành dẫn ra hơn mười con ngựa, đi từ xa tới đây, cười lớn nói:
- Mọi người xem những con ngựa này rất thú vị!
Mọi người đi lên trước những con ngựa này, quả nhiên có chút đặc biệt, hình dáng rất thấp bé giống như những con lừa.
Phạm Ninh cười nói:
- Đây là ngựa của Nhật Bản, ta sở dĩ không cần ngựa Nhật Bản để sinh đẻ cũng vì bọn chúng quá nhỏ, vốn dĩ không đủ sức để binh lính mang khôi giáp tác chiến, gần giống với dân chúng Côn Châu đi bộ.
- Hình như đây còn là ngựa chiến của bọn họ, ngựa thấp bé như vậy tác chiến thế nào?
Từ Khánh không hiểu hỏi.
Phạm Ninh khẽ mỉm cười:
- Đó là vì thân hình của binh lính Nhật Bản cũng rất thấp bé, cưỡi trên loại ngựa nhỏ này hiển nhiên bổ sung cho nhau rất phù hợp, mọi người nghĩ một chút sẽ hiểu.
Mọi người đều nghĩ tình hình vóc dáng nhỏ bé của binh lính cưỡi trên con ngựa nhỏ bé, đều không nhịn được cười lên.
Phạm Ninh lập tức thúc ngựa dẫn đầu đại quân tiến vào thành Thu Điền, theo quân Tống vào thành, dân chúng trong thành mọi nhà đều dập đầu lạy quỳ ở cửa cầu xin quân Tống khoan dung.
Những dân chúng đó cũng không phải người Nhật Bản mà là ngưới A Y Nỗ, cũng là người Hà Di nhưng đã không phải người Hà Di của Côn Châu, thổ dân như thế đã hoàn toàn thuần hóa trở thành dân tộc nông dân, trừ ngôn ngữ và tín ngưỡng không có thay đổi, ngoài ra những thói quen, tập quán sinh hoạt, nhà ở với quần áo đều không có gì khác biệt với người Nhật.
Tuy nhiên nhìn ra được bọn họ đều rất nghèo, quần áo đơn sơ, nhà cửa thấp bé cũ nát, tham quân Trương Trí cười nói với Phạm Ninh:
- Theo tình hình hiểu biết của ti chức, ở đây đánh thuế người Hà Di rất nặng, một là thuế đất, đây là thuế phú giao cho nhà quyền quý, tiếp theo là cống tô, đây là thuế phú của triều đình Nhật Bản, mấy năm gần đây lại tăng thêm một hàng thuế binh cũng là gánh nặng quân sự, hầu như thu nhập của mỗi nhà một năm có sáu phần phải nộp lên, cho nên hộ dân bình thường ở bên này rất là nghèo khổ.
Phạm Ninh gật đầu, nông dân nội địa của Nhật Bản cũng gần như là có ba hạng, nhưng mà triều đình Nhật Bản bóc lột đối với người Đông Di, yêu cầu nước Xuất Vũ và nước Lục Áo giao nộp cống thuế gấp đôi người dân nội địa Nhật Bản, đây chính là nguyên nhân gia tộc An Bội tạo phản.
Mọi người đi vào phủ đệ của gia tộc Thanh Nguyên, Phạm Ninh trực tiếp tới thẳng kho hàng bên cạnh, kho hàng chia thành hai phần trong ngoài, bên ngoài là bảo quản gạo, tương cá, rượu và các loại thực phẩm, kho hàng bên trong để lượng lớn bạc trắng, vàng, chân châu biển, san hô, con đồi mồi, da thú và vật phẩm quý báu, Dương Tấn dẫn đầu binh lính đang kiểm kê một cách bận rộn.
Gạo đều để trong bao bố, mỗi túi khoảng 50 cân, hơn vạn túi chồng chất như núi nhỏ, không ít gạo cũng xuất hiện dấu hiệu thối rữa, đây chỉ là lương thực của gia tộc Thanh Nguyên, ngoài ra giữ trong kho còn có rất nhiều cống thuế không nộp lên cho triều đình, tính ra ít nhất 30 vạn thạch trở lên.
Đây là điều kiện của triều đình Nhật Bản cho gia tộc Thanh Nguyên, chỉ cần bọn họ xuất binh nước Lục Áo, cống tô trước đây triều đình đều có thể được miễn, cũng chính là lượng lớn lương thực lưu giữ trong kho đều sẽ trở thành tài sản riêng của gia tộc Thanh Nguyên.
Phạm Ninh lập tức ra lệnh:
- Lệnh cho binh sĩ tặng cho mỗi hộ dân trong thành một bao gạo, nói với bọn họ tất cả thuế năm nay của bọn họ được miễn.
Không lâu sau trong thành Thu Điền bắt đầu có bách tính hoan hô lên, càng ngày càng nhiều dân chúng trên đường bắt đầu nhảy múa vui mừng.
Năm ngày sau khi quân Tống chiếm lĩnh thành Thu Điền, màn đêm bao phủ xuống, một chi quân đội sáu nghìn người dọc theo một khe bí mật chạy tới thành Thu Điền, nhóm quân đội này chính là quân đội nước Xuất Vũ của Thanh Nguyên Quang Lại dẫn vào.
Khi bọn họ đang bao vây sào huyệt thành Gia Hạ của An Bội thị, bỗng nhiên biết được tin tức quân Tống lên bán đảo Nam Lộc, tin tức này khiến Thanh Nguyên Quang Lại cực kỳ hoảng sợ.
Đương nhiên y biết là quân Tống trợ giúp An Bội thị nhưng y lại không ngờ quân Tống không trực tiếp hỗ trợ thành Gia Hạ mà là phản công căn cứ của mình, Thanh Nguyên Quang Lại tâm tư rối loạn, bất chấp đã sắp đánh hạ thành Gia Hạ, lập tức rút quân đánh về nước Xuất Vũ.
Thanh Nguyên Quang Lại cũng sợ bị quân Tống tập kích ở giữa đường, bọn họ không đi qua hai khe núi mà đi qua một đường nhỏ bí mật khác trở về, hơn nữa đường này còn gần hơn một chút.
Thanh Nguyên Quang Lại chừng ngoài 50 tuổi, làn da ngăm đen, mặc một bộ áo giáp màu đen, ánh mắt vô cùng ảm đạm, y muốn che dấu nỗi lo của chính mình nhưng vội vàng rút quân đã bại lộ nội tâm của y.
- Đại ca, quân Tống không phải đã hòa hiệp với triều đình sao? Không can thiệp vào nội chiến nước Nhật Bản, tại sao lại lật lọng xuất binh nước Xuất Vũ chúng ta?
Người đang thắc mắc chính là đệ đệ Thanh Nguyên Võ của Thanh Nguyên Quang Lại, y là thống lĩnh của nước Xuất Vũ, vốn dĩ là do y dẫn quân tấn công thành Gia Hạ nhưng Thanh Nguyên Quang Lại muốn hưởng thụ cái mùi vị chiếm lĩnh thành Gia Hạ liền dẫn quân tiến đến, lại tránh được một kiếp phá thành Thu Điền.
Thanh Nguyên Quang Lại một lúc sau nói:
- Loại hiệp nghị ở lợi ích trước mắt không đáng để nhắc tới, quân Tống chắc sẽ không cho phép thế lực triều đình đi từ phía bắc sang đông bắc, nếu như An Bội thị và quân đội triều đình thế lực ngang nhau, hắn sẽ tuyệt đối không tham gia, nhưng bây giờ An Bội thị gặp phải nguy hiểm, hai bên gặp địch, hắn sẽ không thể ngồi nhìn mà mặc kệ nữa rồi.
- Nhưng vì sao mục tiêu là chúng ta? – Thanh Nguyên Võ rất căm giận nói.
Thanh Nguyên Quang Lại yên lặng, thật ra trong lòng y rất hiểu mục đích của quân Tống vì sao là nước Xuất Vũ, đoán chừng vẫn là liên quan đến cuộc liên hôn đầu năm, là bọn họ đã tham dự chính trị của Côn Châu trước, bị quân Tống bắt được nhược điểm.
Thanh Nguyên Quang Lại thở dài một tiếng, lúc này trong lòng của y tràn đầy hối hận.
Nhưng bây giờ hối hận cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi, Thanh Nguyên Quang Lại chỉ đành phải lệnh:
- Truyền lệnh toàn quân nhanh chóng trước khi trời sáng nhất định phải tới thành Thu Điền.
Sáu ngàn quân nhanh chóng dọc lối đường mòn nhỏ chạy nhanh.
Quân đội nước Xuất Vũ tuy rằng có sáu nghìn người nhưng thực tế quân thường trực chỉ có ba nghìn người, còn ba nghìn người khác là nông dân chiêu mộ tạm thời, điều này làm cho trang bị trong quân đội bị lộn xộn.
Ba nghìn quân thường trực lấy trúc giáp làm chủ, áo giáp chỉ có số ít đại tướng mới được trang bị, ngựa có khoảng hai nghìn con nhưng chủ yếu là dùng để chở lương thực và hậu cần tiếp viện vật tư, binh khí thì lấy đao và giáo thương là chính nhưng chế tạo tương đối đơn sơ.