Giống với nước Lục Áo, nước Xuất Vũ sản vật lớn nhất là bạc trắng, đặc biệt ở núi bạc Cao Kiến phía nam, trữ lượng mỏ bạc rất lớn, ở Nhật Bản có câu Lục Áo vàng, Xuất Vũ bạc.
Mấy trăm năm trước sứ giả nước Bột Hải đi sứ Nhật Bản cập bến ở cảng Thu Điền địa vị chiến lược rất quan trọng, chính vì lý do này Phạm Ninh buộc phải giành chiến thắng tại cảng Thu Điền, nắm lấy cảng Thu Điền, nơi này liền trở thành một con dao găm cắm ở trong nước Nhật Bản, lùi có thể giữ tiến có thể tấn công, bất cứ lúc nào cũng có thế hỗ trợ Côn Châu, Nhật Bản muốn tấn công Côn Châu đầu tiên phải cướp được thành Thu Điền, điều này mang lại cho Côn Châu một chiến lược giảm xóc.
Vào đêm, một đội thuyền do 20 thuyền nhỏ tạo thành ở ngoài phía nam cảng Thu Điền mười dặm lặng lẽ lái vào một nhánh sông, con sông uốn lượn lên phía bắc, chảy qua từ ngoài một dặm phía nam thành Thu Điền.
Trên thuyền nhỏ ngồi đầy binh sĩ, tổng cộng có 500 người do chủ tướng Hứa Diên đích thân dẫn đầu, cách hai bên bờ sông không xa nhìn thấy thôn xóm và một mảnh ruộng lúa, lúc này đã là canh một, nhà nhà đều tắt đèn ngủ, thi thoảng có thể nghe thấy tiếng chó sủa.
Đội thuyền ở sông nhỏ chèo đi không tiếng động, xa xa có thể nhìn thấy hình dáng của thành Thu Điền, lúc thì rõ lúc thì mờ ảo.
- Hứa Tướng quân, đêm nay trời rất đẹp! – Từ Khánh bên cạnh nhỏ giọng cười nói.
Hứa Diên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, bầu trời đầy những đám mây đen mỏng manh, một vầng trăng sáng xuyên qua đám mây đen mỏng làm cho khắp nơi trở nên lúc sáng lúc tối.
Hứa Diên gật đầu:
- Thời tiết đêm nay quả thật không tệ.
Đội thuyền cách bên ngoài thành trì khoảng một dặm thì dừng lại, binh lính đều lên bờ xoay người chạy về hướng thành Thu Điền, nhanh chóng trốn vào một rừng cây nhỏ.
Thành Thu Điền chu vi rộng khoảng mười dặm làm bằng đá to vô cùng chắc chắn, nhưng mà thành trì không có sông bảo vệ, cửa thành làm bằng gỗ mộc, đây chính là điểm yếu duy nhất của thành trì, đây cũng liên quan đến việc thiếu kim loại của Nhật Bản, sắt chế tạo binh khí cũng không đủ lại càng không có ai xa xỉ dùng sắt để bọc cửa, hơn nữa đối với quân đội Nhật Bản mà nói cửa gỗ cũng đủ rồi.
Hứa Diên nhìn chăm chú một lúc, hoàn toàn không giống với lời nói của Quất Lại Trinh, chỉ có một cửa thành Đông, trên cổng có vài tên lính canh gác tuần tra đi lại nhưng không có đứng gần thành, bọn họ chỉ để tiện mở thành, không phải vì tuần tra ngoài thành..
Hứa Diên mừng thầm, đây là cơ hội rất tốt, y vẫy tay, hai tên lính đeo một thiết xác hỏa lôi chạy về hướng thành trì, hai tên lính đều đến từ Hỏa Ký Ty, kinh nghiệm đốt hỏa lôi phong phú, quân Tống thử nghiệm mấy trăm lần ngay cả cửa sắt cũng bị nổ huống chi chỉ là một cái cửa gỗ.
Hai tên lính khom lưng chạy nhanh, chỉ một lúc đã chạy tới dưới thành, hai người áp sát vào tường nhìn lên trên thành, bên trên không có bất kỳ động tĩnh gì.
Hai người nhìn nhau, nhanh chóng đến bên cổng thành, bọn họ quan sát kĩ cửa thành, độ dày khoảng một tấc, dùng gỗ sam chế tạo, trong đó một tên lính dựng giá gỗ mang theo lên còn một tên khác cẩn thận đặt thiết xác hỏa lôi giống như quả bí ngô lên cái giá đỡ hỏa lôi bám chặt lấy cửa lớn.
Binh sĩ rút ra một hỏa chiết tử, đón được gió hỏa chiết tử lập tức bốc cháy lên, nhanh chóng đốt ngòi lửa lên, hai người xoay mình dọc theo bờ tường thành chạy như điên, đây là kinh nghiệm của bọn họ, nếu như chạy ra hướng bên ngoài dễ bị binh sĩ trong thành phát hiện, cách tốt nhất chính là dọc theo tường thành chạy để đầu thành không thể phát hiện gì bất thường.
Thời gian châm mồi lửa có thể giúp bọn họ chạy ra ngoài mấy trăm bước, hai người vừa chạy ra mấy trăm bước lập tức che lỗ tai lại, ngã nhào vào trong cái rãnh.
Đúng lúc này chỗ cửa thành phát ra một đường ánh sáng lửa sau đó phát ra một tiếng nổ mạnh long trời lở đất, đất đang rung chuyển, khói bốc lên không trung, vụn gỗ bắn tung tóe, quân Tống trong rừng đều bịt lỗ tai ngồi xổm xuống.
Chờ khói thuốc súng tan đi cửa thành đã biến mất, chỉ còn lại hai thanh biên nằm ở trên tường thành, lộ ra cửa động tối mù mịt.
Hứa Diên hét lớn một tiếng: - Giết!
Năm trăm binh lính nhảy lên chạy vào trong thành.
Hai bên cửa thành đầy thi thể, không có vết thương, mũi chảy máu, những binh sĩ này đều là bị đánh chết ngay tại chỗ, trên đầu thành có hơn 10 tên lính bị đánh chết, binh sĩ còn lại sớm đã sợ tới mức hồn bay phách lạc chạy trốn khắp nơi.
Binh lính quân Tống xông vào cửa thành liếc mắt nhìn thấy quân doanh.
Trong quân doanh có hơn 300 người đều bị tiếng nổ mạnh làm giật mình tỉnh giấc, mỗi người đều sợ hãi, phẩn lớn mọi người đều đi chân đất, cởi trần nửa người trên, ngay cả binh khí cũng không tìm ra đã chạy trốn ra phía ngoài, đúng lúc bị quân Tống chặn lại.
- Bắn!
Binh lính nâng nỏ lên liền bắn, tên rơi như mưa bắn về phía binh lính dày đặc, lập tức một tiếng kêu thảm thiết vang lên, binh lính quân địch đều ngã quỵ xuống, binh lính còn lại sợ tới mức la to quay đầu trốn đi, bọn chúng giống như một đàn gián chạy tán loạn khắp nơi vậy.
Hứa Diên hét lớn một tiếng:
- Giết cho ta!
Năm trăm quân Tống múa may trường mâu và chiến đao như một bầy sói hung tàn ùn ùn giết vào đại doanh của quân địch.
***
Trời dần dần sáng, Phạm Ninh dẫn đầu đại quaan tiến vào thành Thu Điền, bên trong thành hiển nhiên trải qua một đêm chiến đấu kịch liệt, khắp nơi là thi thể và máu tươi, trong quân doanh đầy xác chết, điều này khiến cho Phạm Ninh có chút không hiểu, tại sao lại giết người hung tàn như vậy, lẽ nào lại là tái hiện lại cảnh tượng thành Đam La sao?
Lúc này người Hứa Diên dính đầy máu tươi đi tới khom người nói:
- Khởi bẩm Kinh lược sứ, đã hoàn toàn cướp được thành Thu Điền.
Phạm Ninh quan tâm hỏi han:
- Các huynh đệ thương vong bao nhiêu?
- Các huynh đệ thương vong 34 người, bỏ mạng 11 người, bị thương 23 người, phần lớn là thương nhẹ.
Hứa Diên oán hận nói:
- Chủ yếu là võ sĩ bảo vệ nhà và gia nô của nhà Thanh Nguyên, ước chừng có hơn 100 người, các huynh đệ chiến đấu đến cùng, chúng tôi không có cách nào cuối cùng dùng tên nỏ để giải quyết tất cả bọn chúng, trong phủ Thanh Nguyên cũng không còn ai sống nữa rồi.
Quả nhiên là tử sĩ bảo vệ nhà của hào phú nuôi dưỡng, giống với tình hình gặp phải của thành Đam La
Lúc này Phạm Ninh lại có chút lo lắng về binh lính tộc Côn, bọn họ phụ trách tấn công gia tộc Quất thị trên đảo Nam Lộc, liệu có gặp trận tử chiến với đối phương không? Dựa vào binh khí và sức chiến đấu của người tộc Côn, chỉ sợ gặp nguy hiểm.
Phạm Ninh lập tức nới với chỉ huy sứ Tưởng Thành:
- Xin phiền Tưởng chỉ huy dẫn đầu năm trăm binh lính đến bán đảo Nam Lộc trợ giúp người tộc Côn tác chiến.
- Ti chức tuân lệnh!
Tưởng Thành lúc này dẫn đầu 500 tên lính chạy về hướng bán đảo Nam Lộc phía bắc ba mươi dặm.
Giữa trưa Tưởng Thành phái người truyền tin đến gia tộc Quất thị và hơn ba trăm hộ dân thuê nhà trên bán đảo Nam Lộc đã bị toàn bộ người tộc Côn giết sạch, nhưng người tộc Côn cũng thương vong thê thảm và nghiêm trọng, phải trả giá gần 200 người bị thương vong, nhưng cho dù như thế đứa con trưởng Quất Trinh Lại của gia tộc Quất thị cũng chạy thoát, trong lúc hỗn loạn không rõ tung tích.