Năm trước bộ lạc tộc Côn của Côn Châu còn có hai bộ, một bộ lạc là của Côn Châu, một bộ lạc khác từ Kình Châu dời đến, nhân số tương đối ít nhưng Ngũ Can xâm hại lợi ích của bộ lạc này, bọn họ lại quay về Kình Châu, hiện tại bộ lạc tộc Côn ở Côn Châu chỉ có một bộ lạc duy nhất trên bán đảo Côn Nam.
Thái Trứ có chút ngạc nhiên, những số liệu này bản thân y đã cung cấp cho Tri châu, hắn có lẽ rất rõ mới đúng, tại sao lại hỏi Tát Văn?
Nhưng Thái Trứ biết Tri châu hỏi tất có nguyên nhân, y không hỏi nhiều, chỉ thực hiện chức năng phiên dịch của mình.
Tát Văn suy nghĩ một chút nói:
- Tất cả người tộc Côn của bộ lạc tổng cộng 4342 người, trong đó thanh niên trai tráng khoảng 900 người, còn lại đều là người già và trẻ em.
Tuổi thọ của người Côn Châu rất ngắn, trung bình khoảng hơn 40 tuổi, thanh niên trẻ tuổi Tát Văn nói chính là từ mười lăm đến ba mươi lăm tuổi, trên 35 tuổi thuộc người già, bộ lạc không có người 50 tuổi, bản thân y cũng mới có 41 tuổi.
- Trưởng lão có mấy con trai và cháu trai? – Phạm Ninh cười hỏi.
Tát Văn vỗ vỗ đứa con trai bên cạnh nói:
- Đây là con trưởng của ta A Đồ, ngoài ra còn có ba con trai tuổi thành niên, cháu trai hiện tại có hai đứa.
- Gia tộc An Bội của nước Lục Áo và gia tộc Thanh Nguyên của nước Xuất Vũ sớm nhất cũng là người Hà Di nhỉ?
Tát Văn gật đầu:
- Bọn họ mấy trăm năm trước di chuyển khỏi Côn Châu đã dần dần bị Nhật Bản đồng hóa rồi, họ có tên Nhật Bản, cuộc sống cũng không khác với quý tộc Nhật Bản, thi thoảng vẫn duy trì quan hệ với chúng tôi và không có gì nữa.
- Tập tục người Hà Di của nước Lục Áo và nước Xuất Vũ kia đâu còn giống các ngươi phải không?
- Đã không giống nhau nữa rồi, bọn họ không đi săn không dựa vào trồng trọt và đánh cá để sống, quần áo ăn mặc không khác Nhật Bản lắm, chỉ là ngôn ngữ còn giống với chúng tôi.
Phạm Ninh gật đầu, lúc này mới nói:
- Ta suy nghĩ để người tộc Côn của Côn Châu ngưng săn bắn chuyển sang nông nghiệp, từ thợ săn chuyển sang nông dân, trưởng lão thấy như thế nào?
Tát Văn chần chừ một chút:
- Điều này đương nhiên cũng có thể, chúng tôi đều hiểu đây là việc sớm muộn, chỉ là cần một thời gian khoảng 5-10 năm.
Phạm Ninh xua tay:
- Đương nhiên cần có thời gian, đây chỉ là ta và ngươi tùy tiện hàn huyên chút không phải đề tài thảo luận chủ yếu của hôm nay, hôm nay ta mời ngươi đến chủ yếu là muốn nói với ngươi quân Tống chuẩn bị tấn công gia tộc Thanh Nguyên, ta hi vọng người tộc Côn cũng xuất binh trợ giúp tác chiến, kết thúc chiến tranh ta sẽ không bạc đãi các ngươi.
Rời khỏi huyện nha, Tát Văn quay về bộ lạc với rất nhiều tâm sự, ra khỏi huyện thành con trai trưởng A Đồ đi cùng nhịn không nổi nói:
- Quân Tống muốn tấn công nước Xuất Vũ tại sao muốn chúng ta xuất binh trợ giúp?
Tát Văn cười đau khổ một tiếng nói:
- Rất rõ ràng là Phạm Ninh không yên tâm về chúng ta ở Côn Châu, chúng ta theo xuất chinh hắn không phải lo lắng nữa.
- Vậy chúng ta đi theo xuất binh có gì tốt? - A Đồ im lặng một lúc lại hỏi.
- Hắn đã nói rồi con không nghe ra sao?
A Đồ mù mờ lắc đầu, y thật sự không nghe.
Tát Văn cười đau khổ một tiếng nói:
- Phạm tri châu là chuẩn bị để gia tộc chúng ta thay gia tộc Thanh Nguyên trở thành người quản lý của người tộc Côn nước Xuất Vũ.
A Đồ ngẩn người ra, lập tức vui mừng nói:
- Phụ thân, đây là việc tốt!
- Đúng là việc tốt nhưng chúng ta phải tiến hành chuyển biến lớn, Phạm tri sự đã nói rất rõ rồi, chúng ta phải từ bỏ đánh cá và săn bắn, trở thành nông dân nhưng ý nghĩa sâu xa hơn là để chúng ta chuyển đến nước Xuất Vũ, hoàn toàn nhường lại Côn Châu.
Nói đến đây Tát Văn thở dài một hơi:
- Ta cũng không biết quyết định này đối với chúng ta là chuyện tốt hay chuyện xấu?
A Đồ sáng rực mắt lên, theo y đây có thể là cơ hội ngàn năm, y ở trên bán đảo Nam Châu chật hẹp này đủ rồi, để bọn họ đi nước Xuất Vũ, đó là một thế giới khác.
Hai ngày sau, trên mặt biển vịnh Côn Bắc, 50 chiếc thuyền vạn thạch lớn và 20 chiếc thuyền vận chuyển ngựa chở đầy 2000 binh lính quân Tống và 500 con ngựa chiến trùng trùng điệp điệp xuất phát, trước mặt bọn họ là bốn trăm thuyền độc mộc, 800 binh lính tộc Côn mặc áp giáp mang theo cung tên và khiên cùng quân Tống xuất chinh.
Trên thuyền đầu tiên, mấy thủ lĩnh quân Tống đang thảo luận kế hoạch tác chiến, ngoại trừ Phạm Ninh ra còn có chủ tướng Hứa Diên, tư mã Dương Tấn và tham quân Trương Trí.
Trước mặt bọn họ bày ra một bản đồ chính gốc của đường đông bắc Nhật Bản:
- Căn cứ bàn giao của Quất Lại Trinh, ba gia tộc lớn Thanh Nguyên, Quất thị và Xuyên thị của nước Xuất Vũ phòng sẵn khoảng ba nghìn võ sĩ, nhưng quân đội nước Xuất Vũ vây tấn công thành Gia Hạ lại có sáu nghìn người, thì ra lực lượng chính của ba nhà trên cơ bản đã được điều động, ngoài ra chiêu mộ mấy nghìn người, ta kiến nghị đánh thành Thu Điền trước, đội quân của Thanh Nguyên thị tất nhiên tiếp viện, lại đánh một trận tan quân địch.
Hứa Diên trầm ngâm một lúc nói:
- Vì sao không thiết lập mai phục giữa đường?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Từ nước Áo Lục đến nước Xuất Vũ có ba đường cách nhau hơn mười dặm, chúng ta không biết quân địch sẽ từ đâu lui về, nếu chia mai phục chỉ sợ binh lực không đủ.
Tư mã Dương Tấn tiếp lời nói:
- Kinh lược sứ nói rất có lý, binh lực của chúng ta không đủ không nên phân chia, nhất định phải tập trung binh lực quyết chiến với quân địch, chúng ta có kỵ binh và quân nỏ hùng mạnh, còn đối phương phần lớn là nông dân, chiêu mộ tạm thời trên cơ bản là đám ô hợp, ta thấy có thể quyết chiến với quân địch.
- Ý của Trương tham quân thì sao? - Phạm Ninh lại nhìn tham quân Trương Trí.
Trương Trí gật đầu:
- Ta cũng cảm thấy binh lực không nên phân tán, đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công mới là thượng sách.
Phạm Ninh cười hỏi:
- Hứa tướng quân còn có gì bổ sung?
Hứa Diên cười nói:
- Ta thích xuất kỳ binh, nếu phục kích không thỏa đáng vậy xuất kỳ binh cướp lấy thành Thu Điền.
Nước Xuất Vũ bao gồm quận Aomori và quận Akita của Nhật Bản ngày nay, đặc biệt vùng đồng bằng ven biển của quận Akita rất rộng lớn, sông ngòi rất nhiều và đất đai rất màu mỡ, từ xưa tới nay là vùng sản xuất lương thực chủ yếu của Nhật Bản.
Nhưng mà bây giờ nước Xuất Vũ và nước Lục Áo đều là địa bàn của người Hà Di bị triều đình Nhật Bản coi thường, xưng thành Đông Di, dân số chỉ có sáu bảy trăm vạn người, bị ba gia tộc quyền thế lớn Thanh Nguyên thị, Quất thị và Xuyên thị không chế, nước Xuất Vũ phòng giữ là do tộc trưởng Thanh Nguyên Quang Lại của Thanh Nguyên thị đảm nhiệm.
Thành Thu Điền là nơi phòng thủ của nước Xuất Vũ đồng thời là hải cảng duy nhất phía bắc của nước Nhật Bản, được xây dựng vào thời kỳ Tùy Đường, triều đình Nhật Bản xây dựng để chống lại người Hà Di phía nam, người Hà Di của phía nam dần dần biến thành dân tộc nông nghiệp, sự căng thẳng của đường đông bắc dần dần lắng xuống, bắt đầu giao dịch, hàng hóa từ phía nam đến đông bắc cơ bản đều ở cảng Thu Điền.