- Giống ngựa này có bao nhiêu con?
Hàn Kỳ lại hỏi.
- Đại khái hơn ba trăm bảy mươi con! Mùa xuân năm trước hai chúng ta ở Kình Châu bắt được hơn ba trăm con ngựa hoang, đạt được một trăm ba mươi thất ngựa giống tốt nhất, những con ngựa giống này năm nay sinh ra hơn một ngàn thất ngựa đời thứ hai, hình thể rõ ràng cao lớn mạnh mẽ, góp phần cải thiện huyết thống của chiến mã chúng ta, chúng ta chuẩn bị kéo dài loại huyết thống này, trong vòng năm năm bồi dưỡng ba vạn thất chiến mã cao và chất lượng.
Hàn Kỳ vô cùng hứng thú, hỏi:
- Cho ta xem đời sau của những con ngựa này đi?
Dương Vân vẫy tay một cái, một gã mục tử lập tức dắt tới năm sáu thất ngựa con, những con ngựa này đều chỉ có mấy tháng, thoạt nhìn còn rất non nớt, nhưng Hàn Kỳ có thể phân biệt chiến mã, chỉ thấy những con ngựa này tuy rằng còn nhỏ, nhưng thể trạng đều đều, chân dài đầu nhỏ, màu lông bóng loáng, đuôi ngựa rậm rạp, ông lại ra sức ấn ấn lên lưng một con ngựa con trong số đó, ngựa con vẫn không nhúc nhích.
- Ngựa tốt!
Hàn Kỳ từ đáy lòng tán thán nói:
- Những con ngựa này sau khi lớn lên đều là chiến mã hạng nhất!
Lúc này, lại có một gã mục tử dắt hai con ngựa cao lớn cường tráng đi ra, Dương Vân tiếp nhận dây cương cười nói với Hàn Kỳ:
- Hàn tướng công nhìn kĩ hai con ngựa này xem?
Hàn Kỳ ánh mắt sáng lên, cao thấp đánh giá một chút hai thất ngựa này, cao lớn cường tráng, bốn vó hữu lực, chần chờ hỏi:
- Đây cũng là đời sau của những con ngựa hoang kia?
- Đời sau của những con ngựa hoang kia trước mắt cũng còn là ngựa nhỏ, hai con ngựa này là đời sau của những con ngựa giống do Chu đại quan nhân hiến cho triều đình, hiếm thấy thật là ngựa tốt, hai thất này sẽ đưa Hàn tướng công, xem như kỷ niệm tướng công đến Côn Châu!
Trong lòng Hàn Kỳ có chút không quá thoải mái, không ngờ vậy mà công khai đút lót cho mình, như vậy sao được!
Hàn Kỳ khoát tay áo cười nói:
- Tâm ý của Dương Đô Giám ta ghi nhớ trong lòng, nhưng ta tuổi tác đã cao, đã rất ít cưỡi ngựa, hai con ngựa này liền lưu trữ làm giống đi!
Dương Vân cứ khuyên bảo mãi, Hàn Kỳ quyết không nhận, cuối cùng Hàn Kỳ sắc mặt âm trầm nói:
- Dương Đô Giám, chẳng nhẽ phải để ta nói rõ ràng, ngươi mới bằng lòng từ bỏ ý đồ?
Dương Vân chảy mồ hôi, khom người nói:
- Ti chức biết sai, xin Hàn tướng công thứ lỗi!
- Đem ngựa dắt trở về!
Hàn Kỳ phất phất tay, Dương Vân bất đắc dĩ, chỉ đành hậm hực mà đem ngựa dắt trở về.
Đúng lúc này, xa xa có người hô to:
- Phạm Tri châu đến rồi!
Hàn Kỳ mừng rỡ, vội vàng tiếp đón, chỉ thấy một đội kỵ binh từ đằng xa chạy gấp tới, người cầm đầu đúng là Phạm Ninh.
Phạm Ninh chạy tới phụ cận, xoay người xuống ngựa cười nói:
- Không nghĩ tới lại gặp được Hàn tướng công ở chỗ này, thực là trong đời thiếu gì chốn gặp nhau!
Hàn Kỳ nheo mắt lại nói:
- Ngươi tên tiểu tử thối này, cư nhiên không được triều đình cho phép, đã tự tiện tiến công nước khác, ngươi phạm vào đại kỵ, ta là tới cứu ngươi đấy, hồn tiểu tử có hiểu hay không hả?
Phạm Ninh gãi đầu nói:
- Hàn tướng công nhưng luôn luôn cương trực công chính, không làm việc thiên tư tình, ta lại để cho Hàn tướng công cứu giúp, chẳng phải là vi phạm nguyên tắc làm người của Hàn tướng công sao?
- Chẳng nhẽ ngươi nghĩ rằng ta nói thế là đang gạt ngươi?
- Hàn tướng công đương nhiên sẽ không gạt ta, nhưng cứu ta hẳn là mấy trăm vạn lượng hoàng kim bạc trắng này mới đúng chứ!
Phạm Ninh cười hì hì nói.
Hàn Kỳ bất đắc dĩ, đành phải chỉ chỉ Phạm Ninh nói:
- Để cho ta nói cho ngươi biết, ngươi không thể mỗi lần đều dựa vào may mắn, tuy rằng lần này triều đình nhìn vào hoàng kim, bạc trắng bỏ qua cho ngươi một lần, nhưng quan trọng hơn ngươi là vi phạm lần đầu, nếu mà ngươi tái phạm cùng loại sai lầm, không biết bao nhiêu người sẽ đến bắt lấy nhược điểm của ngươi, khi đó Thiên Vương lão tử cũng không thể nào cứu được ngươi, hiểu chưa?
Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt của Hàn Kỳ trở nên hết sức nghiêm túc, ông cũng không hy vọng người có tài có thể làm rường cột quốc gia Phạm Ninh, cuối cùng thua bởi sự tùy hứng.
Phạm Ninh cũng thu hồi vẻ vui cười, khom người thi lễ:
- Đa tạ Hàn tướng công bảo vệ cho vãn bối!
Hàn Kỳ sắc mặt hơi dịu đi, gật đầu nói:
- Nông trường bên này ta đã thị sát hxong, ta muốn đi xem Hán huyện, ngươi theo cùng ta đi!
- Ti chức tuân lệnh!
Dừng một chút Phạm Ninh lại hỏi:
- Hàn tướng công từ Đường huyện tới đây bằng cách nào?
- Đương nhiên là ngồi thuyền tới đây, từ Đường huyện đến nơi đây giống hình như chẳng có con đường nào cả!
Phạm Ninh hơi ngượng ngùng, từ Đường huyện cũng có thể cưỡi ngựa lại đây, chẳng qua là phải băng qua bờ biển, quá xa.
Phạm Ninh và Hàn Kỳ lên ngựa, được mười mấy tên tùy tùng vây quanh, vừa đi vừa giới thiệu với Hàn Kỳ:
- Ti chức định xây dựng cải tạo một con đường tà Hán huyện đến Quần Mục Ty, Đường huyện cũng xây dựng một con đường như thế, Côn Châu bước đầu liền tạo thành mạng lưới đường xá.
- Vậy ngươi tính toán chừng nào thì bắt đầu xây đường?
Hàn Kỳ hỏi.
- Trên thực tế đã bắt đầu rồi, thành trì và bến thuyền Hán huyện đều trên cơ bản tu kiến hoàn thành, hơn một vạn nhân xây công sự công Nhật Bản đã bắt đầu từ Hán huyện đến hướng Quần Mục Ty đốn cây xây đường, ở giữa sẽ xây dựng một nhánh quan đạo, đi thông Tấn huyện ở phía tây bắc...
- Nhưng Tấn huyện còn chưa được phê chuẩn, ngươi lại muốn tiền trảm hậu tấu?
Hàn Kỳ bất mãn trừng mắt nhìn Phạm Ninh, ông phát hiện Phạm Ninh rất không ổn về mặt tôn trọng triều đình, cần phải từng giây từng phút gõ đầu hắn.
Phạm Ninh vội vàng nói:
- Lần này sẽ không tiền trảm hậu tấu, ti chức chẳng qua là dự định lưu lại cho Tấn huyện một chỗ, nhiều nhất.... Nhiều nhất.....
- Nhiều nhất là sửa một cái trấn nhỏ trước, có đúng hay không?
Hàn Kỳ lạnh lùng nói.
Trên trán Phạm Ninh xuất hiện vạch đen:
- Sao Hàn tướng công đoán được?
Hàn Kỳ hừ một tiếng,
- Loại xiếc này đã cũ rích rồi, ta làm sao có thể không hiểu? Cả đám đều tự cho là khôn khéo, chỉ cần không phải sửa tường thành, vậy vốn không có vi phạm quy định, rõ ràng chính là huyện lị, muốn nói là trấn nhỏ, tưởng là triều đình không hiểu? Người tự cho là thông minh như thế, khi triều đình đánh giá quan viên, điểm tín nhiệm coi như mất toi, đánh giá nhiều nhất là cấp trung thượng, thượng đẳng cũng đừng nghĩ đến làm gì.
Phạm Ninh nhất thời không phản bác được, hắn nghĩ tính toán chu đáo mà hóa ra trăm ngàn chỗ hở, vậy phải làm sao bây giờ?
Hàn Kỳ nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Như vậy đi! Thừa dịp mấy ngày nay ta ở Côn Châu, ngươi khẩn trương viết một phần kế hoạch, nói một chút lý do vội vã xây dựng trấn, nếu ta cảm giác lý do đầy đủ, ta làm Xu Mật Sứ sẽ phê chuẩn kế hoạch của ngươi.
Trong lòng Phạm Ninh cảm động, đây mới thực sự là khí phách của tiền bối dìu dắt hậu bối chứ!
- Ti chức sẽ mau chóng viết ra báo cáo!
......
Phạm Ninh theo Hàn Kỳ lên quan thuyền, thuyền lớn nhằm hướng tây mà đi, buổi sáng ngày kế, Phạm Ninh đi vào khoang thuyền chủ của Hàn Kỳ, giao một phần báo cáo vừa viết suốt một đêm cho Hàn Kỳ.