Cho nên sau khi được bồ câu chuyển đến thư phê duyệt, liền lập tức khởi công Tấn huyện, thi công phải hết sức nhanh chóng, trong phạm vi nửa tháng, số lượng công trình đã hoàn thành gần một nửa, tiếp qua hai tháng nữa tường thành có thể thành công xây dựng.
Phạm Ninh ở Tấn huyện một thời gian không dài, sáng sớm ngày hôm sau, hắn liền khởi hành trở về Hán huyện, cuối mùa hè năm trước hắn dời châu nha và người nhà đến Hán huyện, toàn bộ trọng điểm của Côn Châu đều nghiêng về Hán huyện, hơn nữa quân Tống hai năm trước cướp lấy thành Thu Điền, Thu Điền trở thành trạm tiếp viện và nơi trung chuyển, ngoại trừ thuyền thương mại của kinh Bình An, đội tàu thuyền trên cơ bản đều vận chuyển về phía bắc của nước Nhật Bản, địa vị ưu thế của vịnh Côn Bắc và Hán huyện đều được lộ ra.
Phạm Ninh mang theo hơn mười tên kỵ binh dọc chạy trên đường quan đạo gấp rút xuôi nam, đường quan đạo này được tu sửa vào mùa xuân năm trước, xuất phát từ Hán huyện, trên đường phân nhánh, một đường thông đến Quần Mục Ty, một đường thông đến Tấn huyện, đường này từ trên cao nhìn xuống, trông như chữ cái "y", con đường này đến Tấn huyện phải đi hai trăm dặm, một đường không thể hết, chỗ trên đường phân nhánh liền có một cái trấn nhỏ.
Tuy nhiên trấn nhỏ này cũng không phải vì sửa con đường mà xuất hiện, nó là vì mỏ bạc lớn, cái mỏ bạc này chính là mỏ bạc Mang Xuyên, mỏ bạc Mang Xuyên trong ngôn ngữ của dân tộc Côn có nghĩa là "bạc", mỏ bạc này trữ lượng rất lớn, hàm lượng bạc rất cao, khai thác và luyện chế đều rất dễ dàng, trực tiếp luyện thành bạc thô vận chuyển theo đường thủy tới Hán huyện..
Phía đông của mỏ bạc chính là chỗ cao nhất của Côn Châu, là một ngọn núi lửa, vô số dòng suối hội tụ thành một sông nhỏ, uốn lượn xuống hướng nam, rót vào phía bắc Hán huyện, sông nhỏ này gọi là Xích Long Xuyên.
Cách mỏ bạc không đến năm dặm liền có một cái trấn nhỏ, chủ yếu là thợ thủ công luyện bạc và người nhà bọn họ tạo thành thôn trấn, mười ngàn lao công Nhật Bản làm thủ công trên mỏ bạc.
Lúc ban đầu sản lượng bạc thô đã nâng từ tám trăm ngàn lượng tăng lên tới năm nay đạt ba triệu hai trăm ngàn lượng, sản lượng bạc thô trong tháng là hai mươi sáu vạn lượng, đây là sản lượng bắt buộc, nếu không tiền công của mười ngàn lao công một tháng chính là mười lăm ngàn quan tiền, phí tổn không thấp, nhất định phải có đầy đủ sản lượng bạc trắng mới có thể có được lợi nhuận.
Hoàng hôn, nhóm người Phạm Ninh cũng đến trấn Mang Xuyên, trấn Mang Xuyên thực chất là một trấn nhỏ, sau khi quan đạo được khai thông, người lui đến ngày càng nhiều, buôn bán cũng dần trở nên hưng thịnh, trong trấn có tổng cộng ba mươi mấy hộ dân cùng các loại nhà trọ, quán rượu, kỹ quán, cửa hàng tạp hóa, dầu, quần áo cũ...
Nơi này ngoại trừ thợ thủ công ra, còn một quân doanh của năm trăm binh lính, phụ trách giữ gìn trật tự, đây là quặng của quan, dĩ nhiên cũng có quan phủ, do Quặng Giám Ty năm trước mới thành lập phụ trách.
Quặng Giám Ty là cơ cấu nằm trong bốn cơ cấu độc lập là Kế Quan Phủ, Kinh Lược Phủ, Quần Mục Ty, và chịu trách nhiệm về tất cả các khoáng sản ở Côn Châu. Không cần phải nói đến quan phủ phụ trách khai thác khoáng sản, còn đánh thuế đối với năm lĩnh vực khai thác tư nhân ở Côn Châu. Triều đình đối với các mỏ vàng, bạc và đồng được khai thác riêng tư luôn đánh thuế nặng. Không chỉ các thỏi vàng, bạc và đồng được bán cho triều đình với giá thấp, mà họ còn phải trả một khoản phí quản lý khổng lồ.
Côn Châu hơi khác một chút, năm hộ đều là quyền quý. Các cửa hàng tiền mà họ hoạt động có quyền trao đổi vàng và bạc. Bộ phận giám sát mỏ không ép giá thu mua vàng của họ, nhưng phê duyệt sản lượng tiêu chuẩn và thu một nửa sản lượng vàng của bọn họ mỗi năm.
Tuy nhiên, có những chính sách và biện pháp đối phó. Trước khi bộ phận giám sát mỏ phê duyệt sản lượng, năm mỏ tư nhân lớn đã quét sạch lòng sông để khai thác vàng, sản lượng tự nhiên sẽ giảm một nửa, thuế khai thác cuối cùng chỉ bằng khoảng 20% lượng vàng thật của họ, nhưng ngay cả như vậy, các nhà khai thác quặng vẫn rất đau lòng.
Trong trấn nhỏ có dịch trạm dành cho quan, Phạm Ninh ở lại nơi đó và để binh lính đi ăn. Hắn đi vào ở bên cạnh Xích Long Xuyên, hỏi trưởng quầy:
- Phạm Minh Nhân có ở nhà không?
Ngày hôm qua Phạm Ninh phái người đi báo cho Minh Nhân và Minh Lễ đến Tấn huyện, kết quả biết được Minh Nhân đi Quặng Giám Ty, Minh Lễ thật sự đi không được, hôm nay y đi vào trấn Mang Xuyên, liền tới hỏi thăm tin tức của Minh Nhân.
Chưởng quỹ cười nói:
- Cậu ấy ở đây, vừa mới trở về, ta đi gọi cậu ấy!
Chưởng quỹ chạy tới gọi người, không bao lâu, Minh Nhân lười biếng đi ra, thấy là Phạm Ninh, y cười nói:
- A Ninh, tại sao đệ lại ở chỗ này?
- Ta từ Tấn huyện trở về, nghe Minh Nhân nói huynh ở trấn Mang Xuyên, sao rồi, không ngờ huynh lại chạy tới trấn Mang Xuyên lêu lổng?
- Ăn nói lung tung!
Minh Nhân bĩu môi:
- Ta muốn tìm nữ nhân đương nhiên là đi Tấn huyện rồi, cần phải đến nơi này sao? Nơi này nữ nhân Nhật Bản đều là hàng cũ, ta không thèm đâu!
- Nói thật đi! Không phải huynh không muốn đến, mà là huynh chướng mắt.
- Cứ cho là như thế đi! Bất quá lần này là ta đến Quặng Giám Ty làm việc, thực con mẹ nó đen, chúng ta ăn cơm đi, vừa ăn cơm vừa tán gẫu.
Hai người tới quán rượu Xích Long Xuyên đường cái đối diện, Minh Nhân gọi một bình rượu ngon, lại gọi vài món đồ ăn, một lát, rượu và thức ăn được mang lên, Minh Nhân vừa rót rượu vừa căm giận nói:
- Lần trước, Quặng Giám Ty rõ ràng đã nói rằng hạch định thuế quặng, kết quả hai ngày trước còn nói hạch định thấp, lại muốn tăng thêm một phần mười tiền thuế của chúng ta, các nhà khác đều không bị như thế, ta không nhịn được, đến tìm bọn hắn tính sổ!
Phạm Ninh nâng chén rượu lên thản nhiên nói:
- Đó là bởi vì tay chân các huynh làm quá ác, sản lượng trực tiếp so với nhà khác thấp hơn ba phần, huynh cảm thấy Quặng Giám Ty ngốc sao?
Minh Nhân ngẩn ra:
- Đệ có biết chuyện này?
- Ta đương nhiên biết, Mã quặng giám đã tới Hán huyện cùng ta trao đổi rồi, nói thật, chỉ gia tăng một phần đã là cho ta mặt mũi, bằng không cũng chính là hạch định một lần nữa, do bọn họ chỉ định.
- Đừng!
Minh Nhân vội vàng xua tay:
- Đệ sớm nói thì ta cũng không cần chạy đến chuyến này, cái mặt này vẫn còn muốn gặp Quặng Giám Ty đấy, cứ làm như thế đi! Gia tăng một phần thì một phần, bọn ta chấp nhận, ai bảo hậu trường của bọn ta yếu nhất.
- Cái gì gọi là được tiện nghi còn khoe mẽ, chính là nói các huynh đó!
Phạm Ninh tức giận, trừng mắt nhìn y, lại kỳ quái hỏi han:
- Các huynh không phải nói lập tức sẽ chấm dứt khai thác quặng theo ta trở về Đại Tống sao? Hiện tại các huynh tranh giành thuế quặng thì có ý nghĩa gì?
Minh Nhân do dự một chút, Phạm Ninh lập tức bắt được nội tâm tranh đấu của gã:
- Như thế nào, lại không muốn đi rồi hả?
Minh Nhân lộ vẻ khó xử:
- Còn có năm dặm ruộng vàng khai thác, lại nói, thuế quặng cũng không cao, vứt bỏ của cải khổng lồ như vậy, cũng thật là đáng tiếc.