- Vậy kế hoạch của chúng ta làm sao bây giờ?
Phạm Ninh gõ cái bàn, bất mãn nói:
- Chu lão gia tử cho ta hai mươi thuyền biển lớn, đã ở cảng Tuyền Châu hai năm, giữ gìn những thuyền này, hàng năm phải mất mấy ngàn quan tiền, lúc trước huynh nói với ta thế nào?
Minh Nhân thở dài nói:
- Nhưng thật ra là Minh Lễ không chịu đi, bằng không ta đi Tuyền Châu, Minh Lễ ở tại chỗ này, đệ nói xem như vậy được không?
- Như vậy cũng có thể, ta đã sớm nói với các huynh, các huynh không cần phải làm cùng một chỗ, tách ra làm, các huynh ở Côn Châu làm bốn năm, chẳng lẽ một mình Minh Lễ ứng phó không nổi với hai trăm lao công Nhật Bản, hơn nữa còn có Chu gia giúp huynh ấy.
- Được rồi! Ta trở về thương lượng với Minh Lễ một chút.
- Còn có một việc!
Phạm Ninh sa sầm mặt lạnh lùng hỏi:
- Minh Lễ vì sao không chịu tới gặp ta?
- Đệ.... Đệ nghe được phong thanh gì?
- Hừ! Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm, có người nói cho ta biết, nghe nói con cũng đã có rồi, là như thế phải không?
Phạm Ninh đầu năm nhận được một tin tức, Minh Lễ và một nữ nhân Nhật Bản ở cùng nhau, không lâu sau có người nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non, Chu Thịnh cảm thấy chuyện này gây động tĩnh quá lớn, mới phái người truyền tin cho mình.
Minh Nhân cười khổ một tiếng:
- Đúng, là một bé trai, đã bốn tháng rồi.
- Hai người các huynh thật khốn khiếp! Bảo ta ăn nói thế nào với cha mẹ các huynh đây?
Phạm Ninh căm tức vạn phần, hung hăng mắng một câu, hắn tự nhắc mình tỉnh táo lại, lại hỏi:
- Nữ nhân Nhật Bản kia cũng là từ kỹ viện hay sao?
- Không! Không! Không!
Minh Nhân vội vàng xua tay giải thích:
- Nữ nhân Nhật Bản kia rất trong sạch, cùng tuổi với Minh Lễ, nàng vốn là người làm thuê cho tiệm vải trên phố, rất xinh đẹp, Minh Lễ vừa nhìn liền ưng nàng, nàng theo Minh Lễ một năm, xem ra Minh Lễ là muốn cưới nàng đó.
Phạm Ninh thoáng nhẹ nhàng thở ra, hắn sợ nữ nhân Nhật Bản kia là ở trong kĩ viện, nếu như bị Nhị thúc Nhị thẩm biết, mình thật sự không có cách nào khác khai báo, Nhị thúc Nhị thẩm luôn gửi gắm huynh đệ hai người bọn họ cho chính mình đấy.
Phạm Ninh suy nghĩ một chút nói:
- Huynh đi nói với Minh Lễ, bảo huynh ấy đưa hai mẹ con họ tới Hán huyện, công trường bên kia đục ngầu không chịu nổi, mẹ con các nàng ở sao được?
- Ta cũng có ý này, đệ đã nói vậy thì chuyện này dễ xử lý rồi.
- Còn nữa! Các huynh lăn lộn kỹ viện ta mặc kệ, nhưng không cho phép lại cùng một nữ nhân nào đó phát sinh cảm tình nữa, Côn Châu có quy tắc cả đấy, huynh cưới nữ nhân bên này, phải ở lại Côn Châu, quy củ này các huynh nên biết!
- Chúng ta cũng đều biết!
- Nếu hiểu thì nói cho Minh Lễ mau đưa mẹ con họ tới đi, đừng để bị người khác bắt lấy nhược điểm.
Minh Nhân yên lặng gật gật đầu, gã cũng hiểu được chuyện này Minh Lễ gây động tĩnh quá lớn, trửo về nói sao với cha mẹ đây?
áng sớm ngày hôm sau, Minh Nhân vội vàng chạy về Bạch Long Xuyên, Phạm Ninh thì đi tới Quặng Giám Ty trên núi tuần tra kho hàng, sở dĩ gọi là kho hàng mà không gọi là kho bạc, là vì kho hàng ngoại trừ bạc thô ra, còn có một lượng lớn lưu huỳnh tự nhiên.
Cùng đi với Phạm Ninh đến nhà kho là Mã Phong, quan giám sát của Côn Châu, y là thái giám, tuy nhiên y cũng rất khôn khéo, cũng hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, cũng không có làm mưa làm gió.
Điều này kỳ thật cũng có thể lý giải, phái một người tác oai tác quái đến hoặc là người hà khắc đến giám sát, nói không chừng nửa đường đến Thượng Hải thì thuyền đã lật rồi, đừng tưởng rằng những công huân thế gia như Tào gia Cao gia không làm ra được một chút chuyện thế này.
- Phạm tri châu, đây chính là bạc nguyên chất.
Phạm Ninh đi theo y đi vào một kho hàng rất lớn, bên trong xếp đầy hòm gỗ, bên ngoài còn lại là một loạt giá gỗ, trên giá gỗ là từng nén bạc thô, mỗi khối trọng lượng hai mươi cân, nặng trịch đặt trên giá.
Ba năm trước bắt đầu khai thác mỏ đến hiện tại, đều không có vận chuyển đi kinh thành, cũng không biết tồn trữ bao nhiêu?
Phạm Ninh vỗ vỗ nén bạc cười hỏi:
- Hiện tại có bao nhiêu tồn kho rồi hả?
- Khoảng ba trăm nghìn cân, chỉ nhiều chứ không ít hơn.
Phạm Ninh nhanh chóng tính một chút, chính là khoảng năm triệu lượng, tuy nhiên đây chỉ là bạc thô, còn phải tinh luyện, ít nhất cũng phải có bốn triệu lượng.
- Ta có lẽ rất nhanh phải về Đại Tống rồi, không bằng đi theo đội thuyền của ta cùng trở về đi!
- Tốt nhất là như thế, vậy phải nhờ Phạm tri châu rồi.
- Không cần khách khí, hai ngày này Minh Nhân quấy rầy Mã giám sát rồi, đã bị ta chửi mắng một trận, xám xịt trở về.
Đây mới là mục đích chủ yếu Phạm Ninh đi thăm, tìm cơ hội cảm tạ ân tình của Mã Phong, Minh Nhân không hiểu chuyện, chạy tới quấy rầy Mã giám sát, mặc kệ Mã giám sát trong lòng thoải mái hay không, mình cũng biểu đạt được thái độ.
- Một năm nay Mã giám sát thật sự vất vả, chúng ta đều nhìn thấy, lúc tới vừa trắng vừa béo, nhưng bây giờ trở nên vô cùng đen và gầy, ta sẽ báo thành tích của Mã quặng giám lên Quan gia.
Trong lòng Mã Phong hết sức thoải mái, cười ha ha nói:
- Đều là làm việc cho Quan gia chút vất vả có đáng là gì, Phan tri châu cứ việc yên tâm, có ta ở đây, Minh Nhân, Minh Lễ sẽ không bị thua thiệt.
- Vậy xin Mã giám sát chiếu cố nhiều hơn rồi!
***
Từ trấn Mang Xuyên đến Hán huyện gần hơn nhiều rồi, lúc xế chiều, Phạm Ninh đã về đến Hán huyện.
So với hai năm trước, người ở Hán huyện tăng gấp đôi, nhiều hơn ba nghìn hộ, nhiều hơn một ngàn hai trăm hộ ở Đường huyện và tám trăm hộ ở Tấn huyện. Dân số của Côn Châu đã là năm nghìn hộ, hơn hai vạn sáu nghìn người, đã đạt đến đỉnh điểm của Côn Châu đặt ra, nên sẽ không gia tăng dân di cư nữa.
Sắc trời đã không còn sớm, Phạm Ninh trực tiếp về nhà, bọn lính thì trở về quân doanh, số người ở phủ của Phạm Ninh không nhiều lắm, ngoại trừ thê tử Chu Bội, hộ vệ Kiếm Mai Tử và thị nữ A Nhã ra, còn nhiều thêm năm hầu gái Nhật Bản, tuy nhiên quý phủ không nấu cơm, đều do tửu lâu Dương Thị lớn nhất Hán huyện mỗi ngày ba bữa đúng giờ đưa đến.
Phạm Ninh trở lại trong phủ, cởi áo đưa cho A Nhã hỏi:
- Phu nhân đâu?
- Thê tử của Dư Trưởng sử đến, phu nhân đang ở hậu trạch cùng nàng nói chuyện phiếm.
- Được rồi! Ta đến thư phòng.
Phạm Ninh đi vào thư phòng của mình ngồi xuống, A Nhã đưa tới cho hắn một chén trà nóng, Phạm Ninh thấy rất nhiều bọt, đặt chén không xuống dưới, không khỏi gật gật đầu khen:
- Trà bánh không tồi!
A Nhã thi lễ:
- Cảm ơn quan nhân khích lệ!
Phạm Ninh thấy nàng nhu thuận, trong lòng vừa động, liền kéo nàng đến trước mặt mình, ôm vào trong ngực, khuôn mặt xinh đẹp của A Nhã đỏ bừng, nhỏ giọng nói:
- Quan nhân trở về, không nói cho phu nhân, người sẽ tức giận.
Phạm Ninh buông nàng ra, cười nói:
- Thông báo cho phu nhân một tiếng, nói ta đã trở về.
- Vâng!
A Nhã nhu thuận thi lễ, lại trộm nhìn thoáng qua Phạm Ninh, xoay người liền chạy mất.