Nhìn bóng dáng nhỏ xinh chạy xa, Phạm Ninh lắc lắc đầu, thời gian trôi qua thật nhanh, nàng nhoáng một cái đi theo Chu Bội đã ba năm rồi, nàng cũng đã khoảng mười bảy tuổi, theo Chu Bội gả cho mình, từ ngày đó trở đi, cô gái nhỏ này trên thực tế sắm vai nha hoàn thông phòng, hai năm qua khi mình và kiều thê sinh hoạt vợ chồng, trên cơ bản nàng đều ở bên ngoài hầu hạ, ngay cả chuyện ẩn tình này đều không tránh né nàng, như vậy có nàng cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Phạm Ninh nhấp một hớp trà nóng, bên ngoài tiếng bước chân dồn dập vang lên, chỉ thấy Chu Bội giống như một cơn gió vọt vào thư phòng, lập tức nhào vào trong ngực hắn, ôm cổ hắn hôn thật mạnh một cái ở trên mặt hắn, cười khanh khách nói:
- Trở về lúc nào vậy?
Phạm Ninh vỗ một cái lên cặp mông mượt mà, cười nói:
- Tâm trạng có vẻ rất tốt?
- Đó là đương nhiên, sắp về nhà rồi, trái tim thiếp cũng bắt đầu mọc cánh, hiện tại hận không thể bay trở về Đại Tống luôn.
- Dư phu nhân hôm nay sao lại tới đây? Hình như là lần đầu tiên tới cửa!
Chu Bội bĩu môi:
- Tỷ ấy chính là đến xem chỗ ở sau này của mình, bảo thiếp dẫn tỷ ấy đi dạo một vòng, nói đến thăm nhà của chúng ta, nhưng tâm tư của tỷ ấy sao thiếp có thể không biết?
- Dư phu nhân cũng quá nóng vội đi!
- Nhà bọn họ đông người, nhà lại nhỏ hơn bên chúng ta, tỷ ấy nhất định rất sốt ruột rồi!
Chu Bội ngồi ở trên đùi của trượng phu, ôm cổ của hắn cười nói:
- Chuyện của Minh Lễ, có phải bị Tam ca của thiếp nói đúng rồi hay không?
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Thật sắp chọc ta tức chết, đứa nhỏ đã ba tháng, là một bé trai, ta cũng không biết nói với Nhị thẩm Nhị thúc thế nào đây?
- Phu quân nhìn thấy đứa bé kia rồi hả?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Minh Lễ không chịu tới gặp ta, ta là nghe Minh Nhân nói, ta để huynh ấy nói cho Minh Lễ, dẫn mẫu tử hai người tới Hán huyện.
- Nữ nhân kia đến tột cùng..... Là người thế nào?
- Là nữ tử Nhật Bản, tuy nhiên vẫn còn tương đối trong sạch, không phải kiểu nữ nhân mà ta lo lắng, làm tiểu nhị ở cửa hàng quần áo cũ, được Minh Lễ nhìn trúng, đầu năm trước hai người đã ở cùng nhau rồi.
- Như thế thì không có vấn đề gì rồi, nói không chừng Nhị thúc Nhị thẩm lại cảm thấy rất vui, dù sao cũng là con trai!
Phạm Ninh cười khổ lắc đầu:
- Nên thành thân trước, Nhị thúc rất bảo thủ, chỉ sợ thúc ấy sẽ không chấp nhận kết quả này.
- Nhị thúc bảo thủ?
Chu Bội cười khanh khách nói:
- Chàng từng nói với ta, Nhị thúc và Nhị thẩm còn không thành thân đã ở cùng nhau rồi, hơn nữa bọn họ lập gia đình bảy tháng sau liền sinh ra Minh Nhân và Minh Lễ.
Phạm Ninh im lặng hồi lâu rồi thở dài nói:
- Chính là vì như vậy, Nhị thúc mới không muốn Minh Nhân và Minh Lễ giẫm lên vết xe đổ, ta đã cam đoan với hai người họ, hai tên tiểu tử thối ở bên ngoài sẽ không lằm xằng lằm bậy, kết quả thì...
- Phu quân, chàng không thể từng giây từng phút nhìn bọn hắn chằm chằm, không cần tự trách nữa, giải thích rõ ràng với Nhị thúc và Nhị thẩm, tình hình sẽ không quá phức tạp đâu.
Chu Bội thay Phạm Ninh bày mưu tính kế nói:
- Không bằng như vậy, cho Minh Lễ nạp nàng làm thiếp, sau đó nói với Nhị thúc Nhị thẩm, trước tiên là nạp thiếp sau rồi mới sinh con, như vậy không phải có danh phận rồi sao?
Phạm Ninh mắt sáng lên, hẳn là biện pháp tốt, hắn ôm kiều thê cười nói:
- Nào! Khen thưởng cho nương tử một chút!
Chu Bội vội vàng đẩy hắn ra, thấp giọng cắn răng nói:
- Bây giờ là ban ngày, sẽ bị người khác nghe được!
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng của A Nhã:
- Phu nhân, quan nhân, Dư Trưởng sử đã đến.
Chu Bội nhảy người lên, hung hăng liếc mắt trừng trượng phu một cái, may mắn vừa rồi không cho hắn được như ý.
Phạm Ninh đứng dậy cười nói:
- Phỏng chừng có chuyện, ta đi xem.
Đi tới cửa, Chu Bội ở phía sau nhắc nhở hắn nói:
- Phu quân, nói không chừng y là đến tìm phu nhân, chàng nói tỷ ấy đã trở về rồi.
- Biết rồi à?
Phạm Ninh cười lắc đầu, làm sao có thể đến phủ của mình tìm thê tử?
Đi đến cửa phủ, chỉ thấy Dư Hiếu Niên cười tủm tỉm đón chào trước.
- Chuyện gì không thể để ngày mai nói sao, ta vừa mới trở về, trà nóng cũng không kịp uống một ngụm!
Phạm Ninh cười nói.
- Thật sao? Vậy ta đi đây, đệ đừng hối hận?
Dư Hiếu Niên xoay người rời đi.
Phạm Ninh vội vàng tiến lên giữ chặt y cười nói:
- Lão Dư, đâu có, sự tình gì thế?
Dư Hiếu Niên đưa một bức thư chim bồ câu cho hắn:
- Vừa mới nhận được đấy.
Phạm Ninh vội vàng nhận lá thư chim bồ câu, rút ra một cuốn giấy, chậm rãi mở ra, trên đó chỉ có một câu, "Hết nhiệm kỳ Tri châu, Phạm Ninh có thể về Lại bộ giao chức, Dư Hiếu Niên tạm thay chức tri châu! ' Là Văn Ngạn Bác tự tay viết, còn có dấu mộc của Tri Chính Đường.
Phạm Ninh nhẹ nhàng thở ra, rốt cục phải đi về rồi.
***
Ba ngày sau, trong thư phòng, Phạm Ninh mặt đen lại đập bàn mắng:
- Huynh còn có mặt mũi tới gặp ta! Xem chuyện tốt mà huynh làm đi, ta biết ăn nói thế nào với phụ mẫu huynh?
Lễ cúi đầu không rên một tiếng, Phạm Ninh hận đến nghiến răng nghiến lợi:
- Đứa nhỏ sinh ra có danh phận gì? Là con riêng hay vẫn là con trong giá thú của huynh?
Minh Lễ đứng lên, căm giận nói:
- Ta đây sẽ dẫn mẹ con họ đi, không nhọc đệ quan tâm!
Minh Lễ xoay người đi, Minh Nhân đứng bên cạnh giữ chặt lại:
- Đợi đệ ấy mắng đệ xong rồi sẽ nghĩ cách giúp đệ!
Phạm Ninh hung hăng trừng mắt nhìn Minh Nhân, tuy nhiên lửa giận trong lòng Phạm Ninh quả thật cũng tiêu tan không ít, hắn trầm tư một lát hỏi:
- Huynh muốn cưới nàng sao?
Minh Lễ gật gật đầu:
- Huynh không thể mất đi đứa con được.
- Một khi đã như vậy, huynh hãy cưới nàng làm thiếp!
Minh Nhân mở to hai mắt nhìn:
- A Ninh, hình như chúng ta không thể lấy thiếp mà?
Phạm Ninh từ trong ngăn kéo lấy ra hai phần nghị định bổ nhiệm ném tới trên bàn:
- Đây là nghị định bổ nhiệm huân quan cho các huynh!
Minh Nhân nhảy đến cầm lấy nghị định bổ nhiệm, niềm vui đến quá bất ngờ vạn phần liền nói:
- Phi Kỵ úy, chúng ta lại là Phi Kỵ úy, vì sao triều đình có thể cho chúng ta huân quan?
Phạm Ninh tức giận nói:
- Các huynh là người đầu tiên phát hiện ra ruộng vàng Con Châu, ta đã báo lên trên rồi, triều đình khen ngợi, phong các huynh là Phi Kỵ úy.
- Tại sao bọn huynh không biết, chuyện khi nào thế?
Minh Nhân nhìn ngày phía dưới, lập tức kêu lên:
- Không ngờ là chuyện của hai năm trước, không ngờ đệ không nói cho chúng ta biết, đệ có ý gì, muốn âm thầm hạ huân quan của chúng ta sao?
Phạm Ninh một tay đoạt lấy nghị định bổ nhiệm:
- Huynh còn nói nhảm nữa ta sẽ xé nó!
Minh Nhân vội vàng bày ra khuôn mặt tươi cười, giữ chặt cánh tay của Phạm Ninh nói:
- Đừng xé! Đừng xé! Ngàn vạn lần đừng xé, chuyện ca ca ta cưới thiếp toàn bộ phải nhờ nó.
Minh Lễ không cợt nhả nữa, y thở dài nói:
- Vậy trước tiên cho con ta danh phận đi!
Phạm Ninh ngồi xuống, suy nghĩ một chút nói: