- Bất kể như thế nào, cũng phải để cho mẹ con nàng gặp Nhị thúc Nhị thẩm, cho bọn họ đi cùng ta, Minh Nhân cũng cùng đi.
- Huynh đương nhiên biết!
Minh Nhân chắp một tay, bất đắc dĩ nói:
- Dù sao tất cả hoàng kim đều ở chỗ của đệ, huynh cũng chỉ có thể mặc đệ bố trí.
Minh Lễ do dự một chút:
- Họ nhất định phải đi sao?
Phạm Ninh biết rằng y lưu luyến với con trai, nhân tiện nói:
- Con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, gặp mặt sớm chút nào thì sớm an tâm chút đó, cũng may Côn Châu ở hải ngoại xa xôi, có thể lấy lí do không kịp nói cho cha mẹ, ta sẽ tận lực thay huynh lo trọn việc này, tuy nhiên chỉ có lần này thôi, ta không ở Côn Châu nữa, huynh đừng có đi tìm một đôi mẹ con khác, có nghe không?
Minh Lễ gật gật đầu:
- Huynh biết rồi, sẽ không có lần sau.
- Đi thôi, họ ở Đông viện, hai người ở lại đây hai ngày, sáng sớm ngày kia xuất phát.
Cuối cùng thời khắc rời xa Côn Châu cũng đã đến, trời chưa sáng, Phạm Ninh đã dẫn theo người nhà lặng lẽ xuất phát, tất cả hành lý hôm qua đã được mang lên thuyền, Phạm Ninh không muốn làm phiền dân chúng trong thành, nên bèn lên đường sớm.
Dư Hiếu Niên tự mình dẫn một đám quan viên đến tiễn Phạm Ninh đến bến thuyền, mặc dù Phạm Ninh đã chuyển giao quyền lực, nhưng y vẫn cảm thấy có rất nhiều chuyện cần nói rõ.
- Dư huynh, việc xây dựng cung tiễn xã đã làm được một nửa, chuyện này còn phải thỉnh cầu huynh tiếp tục thi hành, chúng ta đang ở hải ngoại, dân chúng cũng không thể ỷ lại toàn bộ vào quân đội, nhất định phải học được cách tự bảo vệ mình, chuyện này rất trọng yếu, kính nhờ huynh rồi.
Cung tiễn xã của Đại Tống đều giống như bộ phận dân binh, thông thường đều thành lập ở khu vực biên cương, khu vực hải ngoại nguy hiểm như Côn Châu, mặc dù đã có hiệp nghị với Nhật Bản, nhưng trên vấn đề an toàn cũng không thể lơ là. Điều này không chỉ có vua và dân nhận thức mà cũng là ý tưởng nhất trí của toàn thể quan viên Côn Châu.
Dư Hiếu Niên gật gật đầu:
- Sứ quân yên tâm, chuyện cung tiễn xã ta sẽ đích thân chỉ đạo, không chỉ có huấn luyện nông phu có nhà cửa và ruộng đất, học sinh đều phải tham gia huấn luyện, chuyện này chúng ta chỉ định ra một chế độ, phải cần một thời gian dài.
Phạm Ninh vui vẻ cười nói:
- Thành lập chế độ mới là mấu chốt, có người đặc biệt phụ trách, mặt khác, ta cảm thấy Từ Khánh phụ trách việc của võ quán ta cảm thấy không tệ, phải hết sức tận dụng, thanh thiếu niên có thời gian đều đi võ quán luyện tập võ nghệ, quan phủ có thể trợ cấp cho võ quán.
- Biện pháp này ngược lại không tệ, trở về chúng ta sẽ thương lượng một chút.
Trong lúc nói chuyện, mọi người đã đi đến bến thuyền, Phạm Ninh nói người nhà lên thuyền trước, hắn và mọi người lần lượt từ biệt, cuối cùng ôm quyền cáo biệt hướng về đám quan viên đưa tiễn, cao giọng nói:
- Các vị đồng sự, việc ở Côn Châu xin kính nhờ các vị, Côn Châu có việc gì khó, ta sẽ ở Đại Tống tiếp tục giúp đỡ Côn Châu, tin tưởng tương lai chúng ta vẫn sẽ là đồng sự, các vị bảo trọng!
Mọi người cùng nhau khom mình thi lễ:
- Chúc Tri châu thuận buồm xuôi gió!
Phạm Ninh xoay người lên thuyền, lần này trở về Đại Tống gồm năm trăm chiếc thuyền lớn, ngoại trừ Phạm Ninh trở về Đại Tống ra, còn có bốc xếp và vận chuyển ba trăm ngàn cân bạc thô, 50 vạn lượng hoàng kim, mười vạn cân lưu hoàng, hơn mười vạn gỗ hổ phách, cùng với trăm vạn lúa mì.
Mặt khác còn có năm nghìn miếng thiết xác hỏa lôi, đây là hoàng đế yêu cầu, chuyển năm nghìn miếng thiết xác hỏa lôi vào kinh.
Thuyền lớn bắt đầu chậm rãi rời khỏi bờ, Phạm Ninh hướng về phía các quan lại trên bến tàu vẫy tay tạm biệt, lúc này, bỗng nhiên có binh lính hô to:
- Tri châu, mau nhìn!
Chỉ thấy có vô số dân chúng từ bên trong thành chạy đến, rất nhanh trên bến tàu liền đông nghìn nghịt người, phía sau còn rất nhiều dân chúng đang chạy đến, đây là dân chúng Hán huyện đến để tiễn Phạm Ninh, bọn họ tới chậm một bước, con thuyền đã chạy, tất cả đều quỳ xuống, hô lớn:
- Phạm Tri châu, đi đường cẩn thận! Đi đường cẩn thận!
Mũi Phạm Ninh cay cay, rốt cuộc không khắc chế được tình cảm, nước mắt như mưa, đây là ước mơ hắn vẽ ra, là tự thân hắn lập nghiệp, phấn đấu liền bốn năm, từ một mảnh đất hoang vu xây dựng nên thị trấn, đồng ruộng, thôn trang, nông trường, bến thuyền, không biết chảy bao nhiêu mồ hôi, bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, giờ khắc này hắn lại phải đi, trong lòng hắn lại có một cảm giác khó có thể dứt bỏ.
- Tạm biệt, Côn Châu của ta!
Phạm Ninh thì thào tự nói, phất tay từ biệt mảnh đất dồi dào, đội tàu dần dần đi xa, biến thành một chấm đen nhỏ, cuối cùng biến mất ở cuối biển rộng.
Trải qua hai mươi lăm ngày đi, đội tàu trùng trùng điệp điệp rốt cục đã tới bến tàu Trường Giang huyện Giang Đô, tuy rằng Kinh lược phủ ở hải ngoại đã chuyển về Tuyền Châu, nhưng bến tàu Trường Giang của huyện Giang Đô là lựa chọn đầu tiên của đội thuyền Côn Châu khi đến Đại Tống, sau khi đến Giang Đô, đầu tiên phải đổi thuyền, đem số lượng to lớn của cải vật tư từ các thuyền vạn thạch chuyển sang thuyền đáy bằng, điều này phải cần ít nhất bốn năm ngày, tuy nhiên Phạm Ninh phải mang vàng bạc vào trong kinh trước, nên cho bốc dỡ vàng bạc khá nhanh, ngày hôm sau là được thành hàng.
Minh Nhân đi đến trước mặt Phạm Ninh thấp giọng nói:
- A Ninh, huynh sẽ không vào kinh!
Phạm Ninh nhìn y một cái, biết y đang sợ phải đi gặp cha mẹ, Phạm Ninh liền hỏi:
- Vậy huynh định làm như thế nào?
Minh Nhân do dự một chút nói:
- Đệ muốn giao hết tám vạn lượng vàng cho Chu lão gia?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Hiện tại hẳn là huynh có đầy đủ tài chính, tám vạn lượng vàng này tạm thời không cần đổi, ta mang trở lại kinh thành, để ở bên trong cửa hàng trong kinh thành, nếu phải đổi, bất cứ khi nào đều có thể vào cửa hàng trên kinh thành đổi.
- Đệ không nói ta đều quên đệ còn có mười hai cửa hàng, hoàng kim kia liền giao cho đệ đi, ta trực tiếp đi Tuyền Châu.
Phạm Ninh suy nghĩ một chút nói:
- Huynh nên đi thăm hỏi Chu lão gia tử một chút, nói cho ông ấy một chút về chuyện hoàng kim, thuận tiện phân tích việc khai thác hoàng kim ở đất quặng Chu gia cho ông ấy. Ngoài ra, đi Tuyền Châu mở cửa hàng buôn cũng cần có sự trợ giúp của ông ấy, điều tạm một số người hỗ trợ huynh, bên Nhị thúc, Nhị thẩm đệ giải thích giúp huynh.
Lần này trở về, không chỉ có tám vạn lượng vàng cát mà Minh Nhân và Minh Lễ khai thác trong hai năm, còn có sáu vạn lượng vàng cát của Chu gia khai thác hai năm qua, cho nên Minh Nhân nhất định phải đi Ngô Giang một chuyến.
Minh Nhân lập tức rời bến trên con tàu ba nghìn thạch của mình, chạy về hướng kênh đào Giang Nam. Sáng sớm ngày hôm sau, Phạm Ninh mang theo nhóm vật tư hành lý đầu tiên khởi hành tới kinh thành, cùng lúc đó, khoái mã của trạm thông tin lần lượt chạy gấp về phía kinh thành, chính là đi trước một bước thông báo tin tức Phạm Ninh trở về.
Về phần năm nghìn miếng thiết xác hỏa lôi, để cho một ngàn binh lính áp giải vào kinh.