Năm ngày sau, mấy ngàn thuyền chở khách và hơn một trăm thuyền chở vàng bạc và hàng hóa cuối cùng cũng tới kinh thành. Con thuyền chậm rãi cập bến, chỉ thấy trên bến tàu có mười người quan viên đang đứng, đứng đầu là Thọ Xuân quận vương Triệu Tông Thực, năm trước y được phong là Thọ Xuân quận vương, Tông Chính Tự Khanh, đồng thời là Diêu Lĩnh Hải ngoại Kinh lược sứ, mà Địch Thanh thì chuyển sang làm tri phủ Lưu Cầu, Hải ngoại Kinh Lược Phó Sứ.
Phạm Ninh không chỉ từ chức chức vụ Tri châu của Côn Châu, mà còn từ chức Hải ngoại Kinh Lược Phó Sứ, cho nên Triệu Tông Thực là người trực tiếp đến bến tàu đón hắn cũng rất bình thường.
Phạm Ninh tiến lên khom mình thi lễ:
- Ti chức tham kiến điện hạ!
- Hiền đệ đi đường khổ cực rồi!
Triệu Tông Thực đi lên trước thân thiết vỗ vỗ bờ vai của Phạm Ninh:
- Chúng ta đã ba năm không gặp nhỉ! Thời gian trôi qua thật nhanh, không nghĩ tới đệ cũng trở về rồi, nói thật, ta thực sự rất ngóng trông hiền đệ trở về đó!
Phạm Ninh thấy y khí sắc không tốt lắm, liền nửa thật nửa đùa cười hỏi:
- Cuộc sống của điện hạ không tốt sao?
- Aiz! Một lời khó nói hết, về sau có thời gian chúng ta từ từ nói, hôm nay đặc biệt tới đón tiếp đệ thôi.
Phạm Ninh gật gật đầu, lấy ra một quyển ghi chép toàn bộ công việc, giao cho Triệu Tông Thực:
- Đây là toàn bộ ghi chép công việc của thần, điện hạ xem trước một chút đi!
- Được! Ta xem xong sẽ báo lên Xu Mật Viện, hôm nay đệ hãy về nhà nghỉ ngơi đi.
Triệu Tông Thực vẫy tay một cái, trước tiên Độ chi Viên ngoại lang Phạm Tường chịu trách nhiệm tiếp nhận vật tư tiến lên trước chào Phạm Ninh:
- Phạm Tri châu đi đường khổ cực rồi.
- Đâu có! Đâu có! Vì triều đình làm việc, sao có thể than phiền vất vả.
Phạm Ninh cười đưa sổ ghi chép vật tư cho y:
- Lương thực, gỗ hổ phách và lưu hoàng... những vật này cần có thời gian dỡ hàng, sẽ đưa tới muộn vài ngày, hôm nay đưa tới ba trăm ngàn cân bạc thô, năm mươi hai vạn lượng vàng cát cùng với trăm đấu minh châu, những thứ này cần Viên Ngoại Lang ký nhận.
Phạm Ninh vừa mời quan viên phụ trách giao hàng và cùng Phạm Tường làm thủ tục giao nhận, lúc này hắn mới tạm biệt Triệu Tông Thực, dẫn người quay về phủ.
Việc giao hàng cũng không có quan hệ gì với Phạm Ninh, hắn chỉ cần sắp xếp hành lý của mình, đội tàu ngừng ở trên bến tàu chùa Đại Tướng Quốc trên sông Biện, nơi này cách kỳ thạch quán chưa tới trăm bước, mặc dù Phạm Ninh cũng sợ gặp Nhị thúc, Nhị thẩm, nhưng cửa ải này nhất định phải đi.
Lúc này, Chu Nguyên Phong phái đại quản gia cùng mười mấy tên đầy tớ vội vàng mang hai cỗ xe ngựa và hơn mười chiếc xe bò đến bến tàu tiếp đón.
Cùng lúc đó, cửa hàng tiền của Chu thị, Lưu đại quản sự cũng nhận được thư của Phạm Ninh, vội vàng mang theo hơn mười tiểu nhị đến bến tàu vận chuyển vàng cát, tám vạn lượng vàng cát, nặng đến năm nghìn cân, đặt trong năm mươi chiếc rương lớn, ít nhất phải năm chiếc xe lừa mới có thể chở đi hết.
Vàng cát đã được chở đi trước một bước rồi, hành lý cũng được mang lên xe bò, Phạm Ninh nhìn thoáng qua tiểu thiếp Lễ Tử của Minh Lễ cùng đứa bé trong bụng.
Lễ Tử bằng tuổi A Nhã, vẻ ngoài ưa nhìn, mặt mày như vẽ, làn da trắng nõn, dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn, có một nét khổ sở đáng thương, chẳng trách Minh Lễ vừa gặp đã coi trọng nàng.
Phạm Ninh thấy trong mắt nàng tràn đầy bất an, liền ngẫm nghĩ một chút, nói với thê tử Chu Bội:
- Ta đi xem Kỳ Thạch quán, nàng dẫn theo mẹ con họ về trước, ta sẽ về ngay.
Chu Bội cũng biết lúc này mẫu tử hai người tạm thời vẫn không thể gặp Nhị thúc Nhị thẩm, liền gật gật đầu:
- Bọn thiếp ngồi cùng nhau, để một chiếc xe ngựa cho chàng.
Các nàng nhiều người, còn mang theo bốn hầu gái cùng trở về, một chiếc xe ngựa thì không đủ, Phạm Ninh liền lắc đầu:
- Không cần, chờ lát nữa ta sẽ ngồi xe bò trở về, đúng rồi, nói quản gia chăm sóc tốt cho ngựa của ta, hình như nó bị tiêu chảy.
Ngựa quý của Phạm Ninh đương nhiên cũng sẽ cùng trở về Đại Tống, chỉ là ngồi thuyền lâu, hai ngày nay hơi tiêu chảy, khiến Phạm Ninh có chút lo lắng.
Chu Bội lườm hắn một cái, gắt giọng:
- A Nhã thân thể cũng không thoải mái nhưng không thấy chàng hỏi một câu, chỉ quan tâm ngựa của chàng, ta biết rồi, sẽ nói người chăn ngựa xem một chút, cũng sẽ không bạc đãi ngựa quý của chàng.
Đoàn người lên ngựa, dẫn theo hơn mười chiếc xe ngựa chất đầy hành lý, chậm rãi rời đi, Phạm Ninh thì một mình đi đến kỳ thạch quán.
Hai năm qua Phạm gia đã xảy ra rất nhiều chuyện, chuyện đại sự đó là Phạm Trọng Yêm chết bệnh, mùa đông năm trước sau khi bị cảm nhẹ thì tình trạng ngày một nghiêm trọng, Triệu Trinh phái ngự y đến Bình Giang Phủ điều trị mấy tháng, nhưng không thể chống đỡ, tháng năm năm trước chết bệnh ở quê hương, hậu sự được làm vô cùng long trọng, thiên tử Triệu Trinh thân thư 'Bao hiền chi bia ", phong tặng Binh bộ Thượng thư, hiệu Văn Chính, truy phong Sở quốc công.
Tiếp theo đó là tiểu thiếp Thái Hương của phụ thân, mùa thu năm trước sinh hạ một đứa con trai, ông nội đặt tên là Phạm Minh Hiếu, mạch này của Phạm gia có Minh Nhân, Minh Lễ, hơn nữa con trai của tứ thúc tên là Phạm Minh Nghĩa, hiện tại Lễ - Nghĩa - Nhân - Hiếu đều đủ cả.
Con trai của Minh Lễ là nam đinh thứ nhất của ba đời Phạm gia, Minh Lễ đặt nhũ danh cho con là Côn nhi, nguyên nhân là do thằng bé sinh ra ở Côn Châu.
Đi được hơn mười bước, Phạm Ninh đã đi đến kỳ thạch quán, kỳ thạch quán so với hai năm trước cũng không có gì thay đổi lớn.kỳ thạch quán không phải là tửu lâu, nhà trọ… không cần mở chi nhánh ở cùng thành, bình thường đều là mua quặng, sau đó mở một chi nhánh ở địa phương có khoáng sản, kỳ thạch quán của Phạm gia ngoại trừ tổng cửa hàng ở kinh thành ra, còn có bốn chi nhánh ở Ngô huyện Bình Giang Phủ, Bích huyện Túc Châu Linh, Mân huyện Phúc Châu, Nam Dương huyện Đặng Châu …chia ra chủ quản đá Thái Hồ, đá Linh Bích, đá Thọ Sơn, đá Điền Hoàng cùng với ngọc thạch Nam Dương. Bốn cửa hàng này chủ yếu dựa vào thu mua là việc chính, vai trò tiêu thụ chính là ở kinh thành.
Trải qua gần tám năm Phạm Thiết Qua khổ tâm kinh doanh, kỳ thạch quán Thạch Trân đã trở thành thương hiệu đứng thứ nhất của kinh thành, phú thương quyền quý ở kinh thành, danh nhân nhã sĩ phàm là muốn mua và ngắm kỳ thạch, đều nghĩ đến kỳ thạch quán Thạch Trân đầu tiên.
Phạm Ninh đi vào cửa hàng, liếc mắt một cái đã thấy Nhị thúc Phạm Thiết Qua đang giới thiệu đá Thọ Sơn cho khách, Phạm Thiết Qua trên cơ bản so với hai năm trước không có thay đổi gì, dáng người béo như trái bí đao.
Cảm giác có người vào tiệm, Phạm Thiết Qua theo bản năng đưa tầm mắt nhìn sang, phát hiện không ngờ là Phạm Ninh, y lập tức vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói tiểu nhị tiếp tục tiếp đãi khách nhân, vẻ mặt ông tươi cười chào đón:
- A Ninh, trở về lúc nào thế?
- Nhị thúc, cháu vừa mới rời thuyền.
- Đi! Chúng ta vào trong ngồi.
Phạm Thiết Qua lôi kéo Phạm Ninh vào bên trong, Phạm Ninh phát hiện bên trong không ngờ có thêm mấy tòa viện, diện tích rất lớn, hắn không khỏi sửng sốt.