Phạm Thiết Qua dương dương đắc ý nói:
- Nhà của hai hộ gia đình ở phía sau đều bị ta mua lại rồi, tổng cộng năm mẫu đất, tổng cộng phải trả một vạn hai ngàn quan tiền, hai ngàn bốn trăm quan một mẫu, rẻ phải không!
Phạm Ninh rất kinh ngạc, mình ở ngoại thành mua tòa nhà rẻ thì cũng thôi, nhưng nơi này là chùa Đại Tướng Quốc đó! Đoạn đường tốt như vậy có hai ngàn bốn trăm quan một mẫu, quả thực rất rẻ rồi.
- Nhị thúc, sao lại thế này?
Phạm Thiết Qua cười cười:
- Hai gia đình này là dân chúng bình thường, nhà ở đều là nhà đất không đáng tiền, lại ở ngõ sâu bên trong, ra vào rất không thuận tiện, cho nên giá cả không tăng, nhưng chúng ta mua lại thì không giống với lúc trước, sau khi dỡ bỏ xây dựng lại biến thành kho hàng và ký túc xá, ta và Nhị thẩm cháu đều đã tới ở, buổi tối trông cửa tiệm cũng thuận tiện hơn.
Phạm Thiết Qua mấy năm trước dùng tiền kiếm được của hai đứa con trai, mua cho hai người bọn họ một ngôi nhà nhỏ ở trong nội thành, năm trước kỳ thạch quán lần đầu tiên chia lãi, tính ra tám vạn quan lợi nhuận, ông lấy được mười lăm ngàn quan tiền lãi.
Ông liền thông qua quan hệ của Chu Nguyên Phong mua một tòa nhà với năm mẫu đất ở bên ngoài.
Mặc dù ở kinh thành có ba tòa nhà rồi, nhưng cách kỳ thạch quán đều khá xa, chạy tới chạy lui khá vất vả, sau khi mua lại nhà dân phía sau kỳ thạch quán, ông bèn dọn tới đây ở luôn.
Phạm Ninh có chút không ngờ:
- Nhị thẩm cũng ở nơi đây?
- Có! Lúc này phỏng chừng đang nấu cơm.
Phạm Thiết Qua lại lấy làm lạ nhìn thoáng qua phía sau:
- Thế hai tên tiểu tử thối không cùng cháu trở về sao?
- Minh Lễ tạm thời vẫn ở Côn Châu, huynh ấy luyến tiếc bên kia, còn muốn ở bên đấy một thời gian ngắn, về phần Minh Lễ có cùng cháu trở về, huynh ấy đi Bình Giang Phủ rồi.
- Vậy nó có mang gỗ hổ phách về không?
Phạm Thiết Qua khẩn trương truy hỏi.
Phạm Ninh thấy Nhị thúc dường như cũng không thèm để ý Minh Lễ ở lại Côn Châu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, liền cười nói:
- Huynh ấy đã mang đến hai ngàn cây gỗ hổ phách, hai ngày nữa quan thuyền đồng thời đưa tới, Chu gia, Tào gia và Cao gia cũng mang theo không ít gỗ hổ phách, hiện tại gỗ hổ phách rất thịnh hành ạ?
Phạm Thiết Qua gật gật đầu:
- Hiện tại gia đình quyền quý rất ưa chuộng dùng gỗ hổ phách làm đồ dùng gia đình, nếu trong nhà có người già, bọn họ còn muốn dùng gỗ hổ phách đóng quan tài, một bộ quan tài ít nhất phải bảy tám miếng gỗ hổ phách, tiệm chúng ta tháng trước đã hết hàng rồi, còn một trăm đơn hàng đang chờ, không có nguyên liệu, ta gấp đến độ xoay vòng vòng.
- Vậy đợi ba bốn ngày nữa thì có, hai ngàn cây nếu như không đủ, cháu sẽ lấy từ chỗ Chu gia thêm hai ngàn đến ba ngàn cây nữa, vấn đề không lớn.
- Đương nhiên là càng nhiều càng tốt, cháu có thể lấy bao nhiêu, thúc sẽ hốt bấy nhiêu.
Lúc này, Nhị thẩm Dư thị bưng trà đi đến:
- A Ninh, hai đứa nhà ta có cùng con trở về hay không?
- Nhị thẩm, Minh Lễ phải qua một thời gian ngắn, Minh Nhân thật ra đã trở về, đi Bình Giang Phủ rồi.
- Minh Nhân về rồi sao?
Nhị thẩm rõ ràng hỏi nhiều, cũng hỏi rất tỉ mỉ, Phạm Ninh lắc đầu:
- Huynh ấy không trở về Côn Châu, chuẩn bị đi Tuyền Châu mở cửa hàng.
- Lại đi Tuyền Châu làm cái gì?
Nhị thẩm có chút bất mãn:
- Đến kinh thành không tốt sao? Cơ hội nhiều hơn.
Phạm Thiết Qua cười nói:
- Bà không hiểu rồi, Tuyền Châu là hải cảng đầu tiên của Đại Tống, buôn bán rất nhiều, tài nguyên cuồn cuộn, tôi cũng không cần chúng nó trở lại kinh thành, vừa về đến sẽ lại đi đầu cơ giao dẫn trà muối, những thứ đó sẽ giết chết chúng nó đấy.
- Lão Khương nhà ông thì biết cái gì? Hai đứa con trai đều hai mươi ba tuổi, bọn nó có muốn lấy vợ sinh con, nối dõi tông đường cho ông hay không đây?
Phạm Ninh âm thầm thở dài, đành phải nói:
- Nhị thúc và Nhị thẩm đừng cãi cọ, có chuyện đại sự con phải nói cho hai người biết.
- Chuyện gì?
Phạm Thiết Qua và thê tử đồng thanh hỏi.
- Là về Minh Lễ…
Vẫn là nữ nhân mẫn cảm, Nhị thẩm Dư thị lập tức tiếp lời nói:
- Sẽ không phải là Minh Lễ giấu chúng ta ở Côn Châu lấy vợ chứ?
Phạm Ninh cười khổ một tiếng, Nhị thẩm phản ứng sao nhanh như vậy, hắn vội vàng nói:
- Không phải cưới vợ, là Minh Lễ nạp thiếp ở Côn Châu.
Dư thị nhẹ nhàng thở ra, nạp thiếp vấn đề không lớn, không phải cưới vợ là được, hai đứa bé kia hai mươi ba tuổi, bên cạnh phỏng chừng cũng không thiếu nữ nhân, chung đụng bên ngoài không bằng tìm một nữ nhân ổn định càng sớm càng tốt.
Phạm Thiết Qua lại nhíu mày:
- Hai người chúng nó sao có tư cách nạp thiếp?
- Có thể! Bọn họ đều có huân quan Phi Kỵ úy, quan phủ Côn Châu khen ngợi bọn họ phát hiện ra kim điền đầu tiên nên đã xin triều đình đấy.
Dư thị vội la lên:
- Lão già chết tiệt này, hỏi chuyện nhỏ nhặt này làm cái gì? A Ninh, đối phương xuất thân ở đâu?
- Nhị thẩm, đối phương là người trong sạch, tuy nhiên… là nữ tử Nhật Bản, mới mười bảy tuổi.
Phạm Ninh tạm thời không dám nói về chuyện đứa trẻ, nhất định phải chờ bọn họ tiếp nhận nữ tử Nhật Bản, rồi mới từ từ nói trọng điểm.
- Nữ tử Nhật Bản!
Dư thị nhướn mày, trong lòng bà có chút không hài lòng, nữ tử ở nước khác có thể ở chung được không?
Phạm Ninh vội vàng giải thích:
- Đối phương nói tiếng Hán rất khá, căn bản nhìn không ra là nữ tử Nhật Bản, hơn nữa vẻ ngoài ưa nhìn, rất hiền lành, tập quán sinh hoạt cũng giống như chúng ta, hơn nữa, nếu Minh Lễ muốn lấy nữ tử di dân đến Côn Châu, dựa theo quy định, huynh ấy không thể trở về Đại Tống rồi.
Dư thị cười nói:
- Ta không phải có thành kiến, chỉ có điều lo lắng về thói quen, lối sống không giống nhau, nếu giống như tiểu nương tử A Nhã, ta rất thích.
Phạm Ninh liếc mắt, Nhị thẩm không phải là coi trọng A Nhã đi à nha!
Phạm Ninh cười cười nói:
- Nhị thẩm có điều không biết, kỳ thật A Nhã cũng là tiểu nương tử Nhật Bản.
Dư thị rất giật mình:
- Không thể nào! A Nhã chính là tiểu nương tử Nhật Bản? Ta thật sự nhìn không ra đó!
- Không phải cháu đã nói với Nhị thẩm rồi sao? Nhìn bề ngoài không phân biệt được, tiểu nương tử Nhật Bản Minh Lễ cưới ngôn ngữ thông thạo, tập quán sinh hoạt cũng giống nhau, hơn nữa còn hiền lành, dịu dàng, còn có thể sinh nhỏ, đây không phải người vợ tốt hay sao?
- Chờ một chút!
Phạm Thiết Qua cực kỳ khôn khéo, lập tức nghe được ám chỉ trong lời nói của Phạm Ninh, truy hỏi:
- Cái gì gọi là còn có thể sinh con, chẳng lẽ…
Dư thị cũng kịp phản ứng, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Phạm Ninh:
- A Ninh, là có ý gì?
Phạm Ninh bị hai người nhìn chăm chú bằng ánh mắt sắc bén, trong lòng hốt hoảng, cười khan một tiếng nói:
- Cháu đang muốn nói, chúc mừng hai người đã có cháu đích tôn!
- Cái gì!
Hai người đồng thời quát to một tiếng, tuy nhiên giọng điệu lại khác nhau rất lớn, Phạm Thiết Qua là giọng điệu giận không kìm được, Dư thị thì lại ngạc nhiên và vui mừng.
Phạm Ninh bất đắc dĩ nói:
- Nhị thúc, mẹ con hai người cháu đều đưa về, cùng đi với Chu Bội, các người muốn gặp một lần hay không.