- Không gặp!
Phạm Thiết Qua từ chối thẳng thừng, Dư thị lại nhảy lên mắng:
- Ông, lão già chết tiệt này, chúng ta có cháu rồi, ông còn bày đặt, đây không phải là con của ông sinh ra hay sao? Ông không cần nhưng tôi cần.
Phạm Thiết Qua hiểu rõ trong lòng, nhất định là sinh con trước, sau đó mới nạp thiếp, khiến ông nghĩ tới chính mình lúc còn trẻ, chuyện này lại một lần nữa xảy ra ở đứa con trai, sao ông có thể không căm tức.
Dư thị cũng không để ý, bà trông mong cháu bế bao nhiêu năm, rốt cục cũng chờ được, chỉ cần là con của con mình, về phần đối phương có là nữ tử Nhật Bản hay không, bà cũng không để ý.
Bà lòng nóng như lửa đốt, lôi kéo Phạm Ninh nói:
- A Ninh, mau dẫn Nhị thẩm đi gặp cháu trai.
Phạm Ninh có chút khó xử nhìn Nhị thúc, Dư thị mày dựng lên, trừng mắt mắng trượng phu:
- Lão già chết tiệt nhà ông, rốt cuộc ông có đi gặp cháu trai hay không?
Phạm Thiết Qua hừ một tiếng:
- Đi thì đi, nhưng phải cảnh cáo trước, nếu mặt mũi không giống người Phạm gia chúng ta, tôi cũng không nhận đứa cháu này đâu.
Dư thị khinh thường, bĩu môi:
- Nếu tôn tử cũng có mặt mũi y hệt cái bánh trôi giống ông, tôi thà không có còn hơn.
Hai người vừa cãi nhau, vừa đi theo Phạm Ninh ra ngoài.
- Haha! Đứa nhỏ này thật giống Minh Lễ.
Phạm Thiết Qua ôm cháu trai, cười đến không ngậm nổi miệng, lúc trước còn nói không muốn gặp cháu trai gì đó đã sớm némlên chín tầng mây rồi.
Dư thị ở bên cùng con dâu nói chuyện phiếm, bà đã bế cháu, hiện tại lực chú ý đặt ở con dâu, mặc dù chỉ là tiểu thiếp, nhưng cũng là con dâu của bà.
- A Lễ, con họ gì? Nhà mẹ đẻ ở nơi nào?
Lễ Tử hiền thục, khẽ khom người hạ giọng nói:
- Thưa mẹ, nhà mẹ đẻ con ở Y Đậu, cách biển không xa, trong nhà cũng không phú quý gì, con không có họ, chỉ có một cái tên gọi là Sinh Tử, Minh Lễ nói cái tên này nghe không hay, nên chàng ấy gọi con là Lễ Tử.
Dư thị rất hài lòng về con dâu này, bộ dạng xinh đẹp không nói, tính cách nhẹ nhàng, nói chuyện với mình đều ngoan ngoãn, dễ bảo. Dư thị rất giỏi, lúc còn trẻ cùng trượng phu bày quầy bán hàng, nhưng giỏi ở mặt khác đó là mạnh mẽ, cứng rắn, nhiều năm quản trượng phu và hai đứa con trai đều biết vâng lời, hiện tại lại có con dâu ngoan ngoãn, bà đương nhiên rất thích.
Dư thị suy nghĩ một chút nói:
- Con đã vào nhà họ Phạm, về sau tên là Phạm Lễ Thị, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau về nhà.
- Con dâu xin nghe mẹ sắp xếp!
Dư thị hài lòng gật gật đầu, lại đi lên trước sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu trai cười nói:
- Ông nó này, vừa rồi tôi hỏi, cháu trai vẫn chưa có tên, đang chờ ông đặt cho đó.
Phạm Thiết Qua do dự một chút nói:
- Hay là để cho phụ thân đặt?
Dư thị hơi mất hứng bĩu môi:
- Sao lại để cho phụ thân đặt? Ông ấy đặt tên cũng chưa chắc đã tốt, nếu như ông không muốn, ta bảo A Ninh đặt tên.
Phạm Thiết Qua làm sao có thể đồng ý để quyền lực này lọt ra ngoài, ông vội vàng nói:
- Vậy đặt là Hướng Dương, Côn Châu bên kia quá lạnh, ta cảm thấy đặt là Hướng Dương sẽ ấm áp hơn.
Dư thị nhướn mày:
- Hướng Dương tên này không đủ hoành tráng, hơn nữa cháu trai của đại ca ta chẳng phải tên là Dư Dương sao?
Phạm Ninh ở bên cười nói:
- Vậy lấy hài âm, tên là Tương Dương, Phạm Tương Dương, tên này như thế nào?
Phạm Thiết Qua lập tức giơ ngón tay cái lên:
- Không hổ là thủ khoa thi đồng tử, tên này rất lớn lao, vậy cứ đặt là Phạm Tương Dương.
Hai người Phạm Thiết Qua không thèm ở lại ăn cơm, dẫn con dâu và cháu trai về nhà luôn, Phạm Ninh lau mồ hôi trên trán, cười nói với Chu Bội bên cạnh:
- Cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện này.
Chu Bội hé miệng cười:
- Vẫn chưa xong đâu! Vừa rồi Nhị thẩm hỏi thiếp, Minh Nhân khi nào thì mới yên bề gia thất? Thiếp cũng không dám nói, chàng tính để Minh Nhân làm thương mại ở hải ngoại, thím ấy nghe xong sao không nóng lòng được.
- Làm thương mại ở hải ngoại cũng không phải là bảo huynh ấy chạy thuyền, huynh ấy trấn thủ Tuyền Châu là được rồi.
Chu Bội lườm hắn một cái:
- Bảo huynh ấy không ra biển, chàng cảm thấy có thể không?
Phạm Ninh gãi đầu, dựa vào tính cách của Minh Nhân, bảo huynh ấy không ra biển, thật sự không có khả năng.
- Đi bước nào tính bước đó vậy! Nói không chừng ngày nào đó Minh Nhân lại ẵm một thằng cu da đen trở về.
- Lúc ấy Nhị thúc không lo lắng mới lạ.
Hai vợ chồng cười cười nói nói, đi vào trong nhà.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Phạm Ninh đến Lại bộ, hôm nay hắn phải làm thủ tục chính thức từ chức, tiếp đón hắn là Lại Bộ Thị Lang Tăng Công Lượng. Tăng Công Lượng tuổi gần sáu mươi, râu tóc bạc trắng, kinh nghiệm thâm hậu, hoàn toàn có tư cách hỗ trợ, hoàng đế Triệu Trinh đánh giá y là "Trang nghiêm sâu đậm, cẩn thận tỉ mỉ" chính là bởi vì coi trọng, Triệu Trinh mới đem quyền Lại bộ Thị lang quan trọng nhất của Đại Tống giao cho y.
- Phạm Tri châu mời ngồi!
Tăng Công Lượng rất khách khí mời hắn ngồi xuống, lại bảo trà đồng dâng trà, Phạm Ninh đặt mấy cái quan ấn lên bàn, Tăng Công Lượng ha hả cười:
- Quan ấn không vội, cũng không phải giao cho ta, đợi lát nữa sau khi khai giao đơn ấn, ngươi lại đi tìm người chuyên phụ trách giao ấn, chỉ có bị cách chức mới trực tiếp cướp đoạt quan ấn, tính chất không giống nhau, Phạm Tri châu mời lấy quan ấn về trước đã.
Phạm Ninh gật gật đầu, lấy mấy cái quan ấn về, lúc này, một gã trà đồng lên châm trà, Phạm Ninh kiên nhẫn uống trà đợi sắp xếp.
Tăng Công Lượng lấy ra một cái túi hồ sơ thật dày, ngồi xuống cười nói:
- Ngươi còn trẻ như vậy, nhưng túi hồ sơ đã dày gần bằng ta rồi.
- Ta đảm nhiệm chức vụ tương đối nhiều.
- Đúng vậy, ngươi còn đảm nhiệm quân chức, bình thường quan văn cũng không có cơ hội này.
Tăng Công Lượng mở túi hồ sơ, lấy ra một đống chiếu thư và điệp văn, y tìm được một phần chiếu thư mới nhất, lại tìm được quyết nghị của chính đảng, xem qua rồi nói với Phạm Ninh:
- Rất thẳng thắn, ngoại trừ giữ lại danh hiệu Giám Sát Ngự Sử, các chức khác đều miễn, đã chuẩn bị tâm lý chưa?
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Tước vị thì sao?
- Tước vị thì ngươi phạm vào tội mới bị tước đoạt, ngươi đang nói đùa với ta sao?
Phạm Ninh cười cười, mình hơi căng thẳng quá rồi, nguyên tắc tối thiểu cũng quên mất.
- Chỉ đùa một chút, làm không khí sôi nổi hơn cũng tốt.
Tăng Công Lượng tự giễu cười cười, lại nói:
- Cần báo cáo làm việc của ngươi!
Phạm Ninh lấy ra một phần báo cáo làm việc đặt lên bàn, lúc trước hắn đã đem một phần báo cáo khác đưa cho Triệu Tông Thực, do Triệu Tông Thực đăng báo Xu Mật Viện, sau đó Xu Mật Viện đưa lên cho Thiên tử, thuộc loại báo cáo làm việc của Kinh lược Phó sứ.
Mà đây là do Lại bộ đưa cho Tri Chính Đường, là báo cáo khi làm việc ở Côn Châu, bình thường không trình lên Thiên tử, trừ phi được yêu cầu tham gia Tri Chính Đường hỏi đáp, hai năm trước Phạm Ninh đã được đãi ngộ này, cho nên lúc này đây liền miễn đi.
Tăng Công Lượng để đem báo cáo công tác sang một bên, lại lấy từ trong túi hồ sơ ra một phần nội kho kim dẫn và một khối ngọc bích, đưa cho Phạm Ninh: