Thời gian triều hội là giờ mão một khắc, cũng chính là sáu rưỡi sáng, bây giờ mới đến giờ Mão, còn gần nửa giờ nữa.
Trên quảng trường các quan viên tụ năm tụ ba chung một chỗ nói chuyện phiếm, mới vừa rồi Bao Chửng bị một quan viên gọi lại, Phạm Ninh một thân một mình đi trên quảng trường.
Hắn cũng coi như biết không ít quan viên, nhưng bây giờ, hắn lại không nhìn thấy được nổi một khuôn mặt quen thuộc.
Mỗi một quan viên ở đây đều vô tình hay cố ý đánh giá hắn, nhưng không có lấy một người mời hắn tiến vào nhóm nhỏ của bọn họ nói chuyện.
Rất nhanh, Phạm Ninh nhạy cảm ý thức được vấn đề này, hắn giống như một đóa hoa hồng có gai, phát triển Côn Châu trở nên chói mắt, quyền thế quản lý Gián Viện, khiến không ai dám coi thường hắn.
Nhưng cái gai trên người hắn khiến cho không ai dám đến gần, cái gai này chính là phá hỏng quy củ quan văn lên chức, hắn quá trẻ tuổi, kinh nghiệm không nhiều, không có bao nhiêu người bằng lòng quen thân với người phá vỡ quy tắc.
Phạm Ninh đang không biết nên đi hướng nào, sau lưng bỗng nhiên có người gọi hắn.
- Phạm hiền đệ.
Thanh âm này rất quen thuộc, Phạm Ninh quay đầu lại, chỉ thấy quan viên dáng người chắc nịch, mặt mũi thật thà chất phác đang bước nhanh về phía mình.
- Vương huynh.
Phạm Ninh nhất thời nhận ra người tới, chính là Vương An Thạch bao năm không gặp.
Phạm Ninh vội vã tiến lên đón tiếp cười hỏi:
- Vương huynh, huynh được điều chuyển trở về triều đình từ lúc nào, sao ta lại không biết.
- Sớm hơn đệ vài ngày, hiền đệ hôm nay là ngày đầu tiên nhậm chức nhỉ.
- Ngày hôm qua nhậm chức, đúng rồi, ta còn không biết chức mới của huynh trưởng.
- Ta ở Tam Ty, đảm nhiệm Độ chi phán quan, quan chức vẫn là ở Hộ bộ, đảm nhiệm lang trung.
Phạm Ninh chợt nhớ tới Vương An Thạch vào kinh nhậm chức là muốn lên nộp "Vạn Ngôn thư" là bản tấu đầu tiên trình bày toàn bộ tư tưởng cải cách của y, chính là năm nay rồi!
- Quan gia triệu kiến huynh trưởng rồi à?
Phạm Ninh dè đặt thử dò xét.
Ánh mắt Vương An Thạch buồn bã, lắc đầu.
- Mười ngày trước dâng lên Quan gia Vạn Ngôn Thư, hy vọng có thể trình bày tư tưởng chính trị của ta trước mặt ông ấy, nhưng đến bây giờ cũng không có tin tức, nói thật, trong lòng ta rất chán nản.
Phạm Ninh cũng không biết nên khuyên hắn ta như thế nào, hắn yên lặng một lát rồi cười nói:
- Hay là buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi.
- Được! Buổi trưa ta ở bên ngoài quán rượu Thanh Phong đối diện cửa đông, đệ đến tìm ta là được.
Lúc này, tiếng chuông gõ trên đại điện, giờ Mão một khắc đến, cửa điện mở, trăm quan bắt đầu tụ năm tụ ba đi về hướng đại điện.
...
Triều hội so với trong tưởng tượng còn khô khan nhàm chán hơn, mấu chốt là mấy đề tài thảo luận không hề liên quan đến hắn, đề tài thảo luận trong đó ngược lại có liên quan đến Côn Châu, đó chính là ổn định dân lưu lạc, nhưng mà Côn Châu đã có năm ngàn hộ bách tính, sẽ không có người thêm vào, đi Lưu Cầu phủ thì có thể.
Nhưng mà đi Lưu Cầu phủ đối với triều đình mà nói không phải giảm bớt gánh nặng mà là tăng thêm, cho nên vì liên quan đến lợi ích, phương án đi Lưu Cầu phủ bị bác bỏ.
Điều này làm cho Phạm Ninh thầm than vãn, Lưu Cầu phủ một khối đất giàu có như vậy, kinh doanh sáu bảy năm, lại vẫn không thể tự cung cấp lương thực, có thể thấy triều đình cũng không chọn đúng người, cũng không biết Địch Thanh đi có thể thay đổi hay không.
Nghĩ đến Địch Thanh, Phạm Ninh lại liên tưởng đến một chuyện khác, tựa như rất nhiều người vận mệnh không giống như trong lịch sử, ví dụ như Phạm Trọng Yêm sống thêm năm năm, ví dụ như Địch Thanh đáng lẽ năm ngoái đã qua đời, hiện tại vẫn sống tốt.
Nếu như nói hai người này là bị mình ảnh hưởng, như vậy còn có một người, Phạm Ninh cũng không nghĩ ra, đó chính là Trương quý phi, Trương quý phi đáng ra mấy năm trước đã qua đời, được truy phong làm hoàng hậu, nhưng bây giờ cuộc sống của bà ở trong cung vẫn như cũ, được Thiên tử Triệu Trinh sủng ái.
Chẳng lẽ bà cũng bị mình ảnh hưởng.
Có một số việc Phạm Ninh cũng không biết, Trương quý phi mặc dù không trực tiếp bị hắn ảnh hưởng, nhưng hắn lại gây ảnh hưởng gián tiếp đến nàng.
Hắn vì nâng Triệu Tông Thực lên, sử dụng lực lượng Chu gia cùng Tào gia, nhưng như vậy kích thích Trương Nghiêu Tá, Trương gia cũng quyết định tham gia tranh đoạt, khiến cho Trương quý phi có thêm một đứa con nuôi, vận mạng của bà cũng thay đổi.
Thật ra thì không chỉ Trương quý phi, sự xuất hiện của Phạm Ninh khiến cho mỗi một người Đại Tống cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, nếu ngươi không thừa nhận, ngươi thử dùng ngân giác tử mà xem!
Phạm Ninh cứ lẳng lặng đứng ở trên triều đình suy tính chuyện của mình, lúc tan triều hắn mới hồi tỉnh lại thì đã kết thúc lâm triều.
Sau khi tan triều, các quan viên đều tự tới quan phòng của mình, mấy tên tướng quốc còn phải tụ họp chung một chỗ, Phạm Ninh thì vội vã đi tới quan phòng của mình.
Trên bàn của hắn đã để một chén trà nóng hổi, thẳng thắn mà nói, trà đồng nhỏ pha trà rất bình thường, khẩu vị, độ lửa cũng chưa đến mức quá ngon, chỉ là miễn cưỡng có thể uống, không khác gì nước trà trong các quán trà bình thường trên phố.
Nhưng mà Phạm Ninh có thể hiểu được đạo lý thức ăn được làm từ trong nồi lớn của phòng ăn làm sao cũng kém hơn suất ăn nấu cho số ít người, trà đồng pha trà cho hai mươi mấy quan viên, lượng càng nhiều, chất dĩ nhiên giảm xuống, nếu không có đầy đủ giá vốn chống đỡ, cõi đời này nào có chuyện tốt như kiểu số lượng nhiều chất lượng tốt.
Phạm Ninh một mặt tất nhiên là ngại trà không ngon mà muốn tìm một trà đồng đặc biệt, mặt khác hắn không muốn trà đồng đường hoàng tiến vào quan phòng của mình, nếu vị Trương tri viện đối diện kia cho nó một trăm lượng bạc, không biết trà đồng này sẽ làm ra chuyện gì.
Phạm Ninh nhìn chén trà sứ của mình, vẫn còn nguyên, trà đồng này bản chất cũng không tệ lắm, có lẽ sẽ không dễ bị mua chuộc, nhưng mà, trà nó pha đích thực khó uống.
Phạm Ninh lại quên một điểm, không phải ai cũng nhìn ra được sứ quan diêu, đôi khi đồ không mất không phải bởi vì không có trộm mà là vì trộm không biết nhìn hàng.
Hắn ngồi xuống uống một hớp trà, phụ tá Lý Duy Trăn cầm mấy túi hồ sơ thật dày đi vào, ngày hôm qua Phạm Ninh chỉ làm quen với hoàn cảnh, bắt đầu từ hôm nay, hắn sẽ phải nhúng tay vào công việc trên triều rồi.
Lý Duy Trăn đặt mấy túi hồ sơ lên bàn.
- Đây là năm phần án đã lập, thời gian khá lâu, các mặt cũng đã điều tra rõ ràng, một khi Tri viện đóng dấu xác nhận, Gián Viện sẽ sử dụng quyền buộc tội.
Phạm Ninh nhìn qua năm túi, lại hỏi:
- Chuyện của Âu Dương Tu đã lập án chưa?
Lý Duy Trăn ngẩn ra, hỏi:
- Tri viện nói đến việc vạch tội Âu Dương Tu sao?
- Chắc là cần phải điều tra trước rồi mới buộc tội nhỉ!
Lý Duy Trăn lắc đầu nói:
- Loại chuyện này chỉ liên quan đến đạo đức, Âu Dương Tu cũng không vi phạm luật pháp, không thể nào điều tra, dù vạch tội cũng chỉ có thể vạch tội ông ta từ phương diện đạo đức.
- Chẳng lẽ thông gian cũng không vi phạm luật pháp?
- Mới vừa rồi ta cũng nói, loại chuyện này không có chứng cứ, cũng không thể nào điều tra.